Nghiêm Hòa Bích cực kỳ kinh hãi, nhưng vẫn cứng cỏi nói: “Cô đừng sợ Tiểu Diệp Tử, tôi sẽ bảo vệ cô chu đáo!”
Hình Diệp bình tĩnh nói: “Tôi không sợ, chỉ tùy việc mà xét thôi. Nhắc đến ký sinh thì có thể nghĩ đến mấy cách này, cho dù là loại nào cũng không thể tránh khỏi việc tiếp xúc được. Cách truyền ký sinh rộng nhất là giọt bắn, loại ký sinh trùng này có thể truyền nhiễm qua không khí. Nếu ký sinh vật muốn, bọn chúng có thể lây nhiễm cho toàn bộ bệnh viện trong một khoảng thời gian ngắn. Mà ký sinh vật chúng ta phải tìm chỉ có thể lây nhiễm cho một người trong một ngày, nên nhất định không phải là cách lây lan bằng giọt bắn được. Tương tự như vậy, nếu như đến mức chỉ cần cắn một cái là có thể ký sinh thì hẳn cũng không đến mức một ngày một người.”
Nghiêm Hòa Bích dè dặt nói: “Cũng có thể dùng cách sơ ủng như ma cà rồng ấy, cần trao đổi máu. Mỗi đêm chỉ có thể sơ ủng một lần, nếu không sẽ cạn sạch sức.”
Hình Diệp nói: “Cũng có thể có khả năng đó, nhưng nếu làm thế mỗi đêm có thể lây cho hai người, tại sao phải hai ký sinh vật mới có thể truyền cho một người? Điều duy nhất tôi có thể nghĩ đến chính là sinh sản. Thực ra dạng truyền nhiễm này có tốc độ rất chậm, số lượng cũng ít. So với hai phương pháp trước anh nhắc đến thì chậm hơn rất nhiều, tại sao anh lại không sợ hai điều trước, trái lại cảm thấy cái sau đáng sợ hơn?”
“Thì ghê tởm đó… Ăn trứng…” Nghiêm Hòa Bích bày ra dáng vẻ sắp ói đến nơi.
“Anh điều tra toàn bộ hồ sơ bệnh án rồi à?” Hình Diệp hỏi.
“Ừ.” Nghiêm Hòa Bích cố hết sức nói sang chuyện khác: “Tôi thiết kế một phần mềm tự động sàng lọc hồ sơ bệnh án như cô nói, những cái nào có vấn đề sẽ được đưa ra phía trước.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play