Cùng tầng hai, chỉ cần bước qua một hành lang là tới tầng ba – một không gian rộng lớn phi thường. Dường như chỉ từ đây mới có thể cảm nhận được quy mô đồ sộ thực sự của tòa lâu đài cổ.
Cửa sổ ở đây đã bị khóa chặt. Quan Lĩnh dùng sức đẩy nhưng không hề lay chuyển, anh lắc đầu rồi nhường Tào Thiến thử sức. Tào Thiến cũng không thể mở được.
"Tôi nghĩ kỹ năng cơ bản của mình không có tác dụng với cái cửa sổ này," Tào Thiến nói. "Hoặc là, đây vốn không phải là một cửa sổ."
Hình Diệp trầm ngâm rồi nói: "Có một điều tôi cảm thấy rất kỳ lạ. Tại sao ngai vàng lại được đặt ở một nơi giống như nghĩa trang? Theo lẽ thường, khi vượt qua thử thách cuối cùng, người đó hẳn sẽ trở lại thế giới thực, chứ không phải chiến thắng xong lại bị biến thành thủ lĩnh của những ý thức đã mất?"
Quan Lĩnh và Tào Thiến suy nghĩ hồi lâu mà vẫn không tìm ra câu trả lời.
"Nếu đây không phải là thế giới thực, thì thời gian và không gian cũng không có ý nghĩa gì, tất cả chỉ là hư cấu, tượng trưng mà thôi. Vậy ánh sáng mặt trời bên ngoài kia liệu có thật không?" Hình Diệp nhìn ánh nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu vào lâu đài cổ. Một giờ trước ánh sáng như thế nào thì một giờ sau vẫn y nguyên như vậy, không hề thay đổi góc độ.
"Hình Diệp," Lục Minh Trạch bất chợt lên tiếng, "Anh thử dùng tôi kiểm tra xem sao."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT