Tào Thiến vẫn đang vung tay chém như thể không biết đau. Trong mắt cô cứ tưởng mình đang bẻ chân kiến, nhưng thực ra Tào Thiến đang chém từng dao từng dao lên đùi, trong mắt còn ngập tràn phấn khích.
Quan Lĩnh núp sau lưng Hình Diệp, rón rén hỏi: “Nếu tôi lấy gậy vụt một cái sau gáy Tào Thiến để cổ ngất xỉu thì liệu có tác dụng không nhỉ đại lão?”
Hình Diệp thở dài: “Anh hay Tào Thiến mạnh hơn?”
Quan Lĩnh rụt cổ lại, hắn không thể sánh bằng Tào Thiến – người dám đấu chính diện với quỷ ăn não được. Nếu có thể dùng cách bạo lực để giải quyết thì lúc Tào Thiến chạy từ ngoài vào trong tòa nhà, Hình Diệp đã ngăn cản cô rồi.
Đối với Tào Thiến, vũ lực không có bất cứ tác dụng gì. Hình Diệp chỉ đành ngồi xuống trước mắt Tào Thiến, nói khẽ: “Tào Thiến, hãy nghe tôi nói này, cô là con người.”
Trong đôi mắt Tào Thiến xuất hiện chút gì đó hoang mang, cô nhìn cơ thể mình rồi lắc đầu: “Tôi là con kiến, có điều anh đừng sốt ruột. Để tôi chém đứt mấy cái chân thừa này với nhổ râu đi là có thể biến lại thành người.”
Hình Diệp nói: “Tại sao cô lại cho mình là kiến nhỉ? Trong mắt tôi, ngay cả khi phải dùng động vật để hình dung thì ít nhất cô cũng phải là những loài dũng mãnh như báo săn hoặc nhện độc, chứ không phải là con kiến thợ tầm thường mặc người chà đạp.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play