Phương Lâm Nham đưa mắt nhìn hai chữ này vài giây, sau đó liền nhìn quanh bốn phía, liền thấy xung quanh có mấy tòa nhà nhỏ kiến trúc bằng gỗ và trúc, còn có một đạo quán rất nhỏ, bề ngoài đã được sửa sang lại, nhìn vừa tinh xảo lại không xa hoa lãng phí, phong cách cao nhã rất có ý vị, người sống ở nơi này hẳn là cũng trôi qua rất thoải mái dễ chịu.
Bất quá, sơn cốc này lúc này cũng không yên tĩnh, có mấy bộ thi thể đổ rạp, có đạo sĩ, cũng có Lạt Ma, thậm chí ngay cả tòa lầu nhỏ bên cạnh cũng bị đốt cháy một tòa, hỏa diễm vẫn còn đang bùng lên, còn có một tòa lầu nhỏ khác ở trong trạng thái nửa đổ nát.
Lúc này, có nhiều tiểu đạo sĩ vẻ mặt buồn rầu vây quanh nơi này tưới nước, đồng thời còn lo lắng đề phòng dò xét bốn phía, xem ra sợ đột nhiên xuất hiện kẻ địch tập kích bọn họ.
Phương Lâm Nham hiện tại rất muốn biết tình hình cụ thể, liền nán lại bên cạnh nghe lén một hồi, lại phát hiện đám tiểu đạo sĩ này rất kín miệng, từng người giống như hồ lô bị bịt kín, không ai mở miệng.
Hắn chỉ có thể đi sang bên cạnh thăm dò, trước tiên quan sát tình hình chung của sơn cốc này, đương nhiên tiện thể cũng hy vọng có thể tìm xem phụ cận có kho cất giữ đan dược hay không, đã là tặc thì không thể tay không mà về, có lợi thì phải chiếm.
Kết quả, khi Phương Lâm Nham tìm thấy đạo quán kia, lại phát hiện nơi này đang trong trạng thái bỏ hoang, so với lầu gỗ xung quanh thì chỉ có thể dùng từ "rách nát" để hình dung, hiên của đạo quán chất đầy củi, cửa lớn còn bị khóa bằng một ổ khóa đồng rỉ sét.
Phương Lâm Nham nhìn quanh một lúc qua ô cửa sổ rách nát liền phát hiện, các đạo quán khác đều cung phụng Lão Quân, Tam Thanh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play