Phương Lâm Nham lau mồ hôi trên đầu, sau đó thỏa mãn nhìn đống linh kiện lộn xộn trước mắt, hắn dùng sức đánh vào phần eo đang nhức mỏi.
"Ta dựa vào, không có đài làm việc phù hợp, thật sự là quá tra tấn."
Trước đó chìm đắm trong công việc nên hắn không cảm thấy gì, lúc này hắn vừa thả lỏng, lập tức cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cơn buồn ngủ ập đến.
Hắn liền cầm ống trúc đựng nước bên cạnh lên uống một ngụm, nhưng lại lập tức phun ra, bởi vì nước này để một ngày một đêm đã bị thiu.
Thế là Phương Lâm Nham liền nhanh chóng đi xuống lầu, đến phòng bếp bên cạnh, cầm bát múc nước trong chum ra uống, liên tục uống ba bát mới dừng lại, hài lòng thở ra một hơi.
Hắn gọi hai tiếng trong kênh đoàn đội, phát hiện không có người đáp lại, những người còn lại hẳn là đều ở ngoài trăm thước.
Sau đó, hắn chợt nghe ngoài cửa có tiếng nói, lão đầu kia nói hai câu, sau đó đột nhiên nghe thấy tiếng "Rầm" rất lớn! Cửa sân bị đạp tung, mấy người xông thẳng vào, người dẫn đầu cầm loa sắt tây hét lớn:
"Là ở nơi này, tất cả nghe đây, những người này đều là tội phạm vô cùng hung ác, đã gây ra nhiều vụ thương vong nghiêm trọng, không thể phớt lờ, một khi có cơ hội liền trực tiếp giết chết!"
Phương Lâm Nham lúc này ở trong phòng bếp, không nhìn thấy người, nhưng nghe tiếng bước chân liền biết sự tình nghiêm trọng.
Bởi vì những người xông tới này, trong tiếng bước chân còn mang theo tiếng lách cách, rõ ràng là súng ống hoặc băng đạn va chạm vào quần áo phát ra âm thanh, hiển nhiên là có ý đồ bất thiện.
Đến khi hắn nghe được tiếng la hét, lại càng không nhịn được mà ngẩn người.
Trong kênh đoàn đội, bỗng nhiên truyền đến giọng nói dồn dập của đội trưởng:
"Wrench! Ngươi phải cẩn thận, chúng ta bị người ám toán, hiện tại không biết chuyện gì xảy ra, lại biến thành tội phạm bị truy nã.
Cương Quyền huynh đệ hội đã xuất động vệ đội tới bắt chúng ta! Chúng ta bây giờ rất tồi tệ, chính ngươi phải cẩn thận!"
Nghe được tin tức của đội trưởng, Phương Lâm Nham lẩm bẩm nói:
"Không đúng, đó căn bản không phải là quá trình đuổi bắt tội phạm truy nã...
Đuổi bắt tội phạm truy nã bình thường đều là lặng lẽ vây lại, sau đó bố trí nhân thủ ở cửa trước cửa sau, cùng những nơi có thể tẩu thoát.
Tiếp đến, giống như mèo vờn chuột, chậm rãi tiếp cận, cuối cùng tung ra một kích sấm sét để bắt gọn!"
Lúc này, hắn đã lặng lẽ nhảy ra khỏi phòng bếp, cổ tay khẽ đảo, trực tiếp phát động kỹ năng máy bay không người lái!
Một chiếc máy bay không người lái to bằng bàn tay, trực tiếp xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn.
Đáng nói là, bụng của máy bay không người lái có màu sắc tự vệ căn cứ vào hoàn cảnh, nếu là trời xanh mây trắng, thì là màu xanh trắng, nếu là trời đầy mây, thì chính là màu trắng xám nhạt.
Máy bay không người lái áp dụng thiết kế bốn cánh quạt, phát ra âm thanh rất nhỏ, cơ hồ là không nghe được trong lúc ban ngày ồn ào, sau đó theo ý niệm của Phương Lâm Nham, nhắm ngay bầu trời bay lên.
Lập tức, góc trên bên phải võng mạc của Phương Lâm Nham xuất hiện một khối tử khu vực, bên trong biểu hiện đúng là hình ảnh quan sát mà máy bay không người lái thu thập được.
Phương Lâm Nham ra lệnh cho máy bay không người lái bắt đầu dùng chế độ bám theo, ở chế độ này, máy bay không người lái sẽ duy trì độ cao trong khi theo hắn di động, đồng thời tự động tránh chướng ngại vật có thể xuất hiện, và sẽ cảnh báo trong trường hợp không thể tiếp tục bám theo.
Sau khi thả máy bay không người lái, Phương Lâm Nham liền nhìn thấy, những người đến bắt xông lên một cách lộn xộn, mà phía sau và bên hông của Tiểu Lâu đều không có một ai, hiển nhiên là không hề có bất kỳ dự bị nào cho việc bao vây chặn đánh.
Những người đến bắt hắn ăn mặc xanh xanh đỏ đỏ, không có trang phục chính thức, càng giống như đám người du đãng có vũ trang, tố chất quân sự rất thấp, hỗn loạn không chịu nổi.
Ở Dương Phiên Thị, loại người này cũng không hiếm, bình thường dựa vào việc đi săn hoặc phục kích những sinh mệnh cơ giới tuần tra để kiếm sống.
Nhưng một khi gặp được những thương đội có vẻ ngoài yếu kém, thì sẽ biến thành giặc cướp tàn nhẫn, tẩy sạch thương đội.
Bất quá, sau lưng những người này, có một nam tử mặc chế phục của Cương Quyền huynh đệ hội, trong tay hắn có một cái loa sắt tây, hẳn là lúc trước chính là hắn đang kêu lớn.
Việc để đám người du đãng tản mạn, tham lam này chấp pháp, có vẻ khá là không hài hòa.
Nhưng ở Dương Phiên Thị, kỳ thật không thiếu tiền lệ này.
Trước đây, khi Cương Quyền huynh đệ hội không đủ nhân thủ, liền sẽ để người của mình tạm thời chiêu mộ một nhóm người du đãng vũ trang quen thuộc hoang nguyên, để duy trì trật tự, tính chất của nó giống như việc cớm cục thuê hiệp sĩ bắt cướp.
Bất quá, Phương Lâm Nham phát giác điểm đáng ngờ cũng tương đối rõ ràng:
Nếu là bắt giữ bình thường, tại sao còn chưa vây kín đã trực tiếp gọi hàng, còn nói là muốn giết chết không cần biết lý do! Chẳng phải cách gọi hàng chính xác là thẳng thắn sẽ khoan hồng, hoặc là bỏ vũ khí xuống, giơ tay đầu hàng sao?
Cho nên, trong nháy mắt khi nghe được tiếng gọi hàng, trong đầu Phương Lâm Nham nổi lên bốn chữ:
"Đánh rắn động cỏ!"
Sau khi đưa ra kết luận này, Phương Lâm Nham lập tức tiến một bước suy luận:
"Như vậy, người đứng sau muốn đem những người thí luyện như chúng ta đuổi tới trên thị trường, gây ra hỗn loạn sao? Nếu như mục đích của hắn thật sự là như vậy, vậy thì lúc này, nên có một chuyện phát sinh."
Hắn lập tức rời khỏi phòng bếp, sau đó nhanh chóng vượt qua tường viện, lặng yên đi tới sân thượng nhà hàng xóm bên cạnh, tầm mắt ở nơi này rõ ràng khoáng đạt hơn nhiều.
Lập tức liền có thể nhìn thấy, trong thành thị đã có mấy cột khói đen bắt mắt, nghiêng nghiêng bay lên bầu trời...
"Quả nhiên là như vậy, giết người, phóng hỏa, thúc đẩy những người có năng lực phá hoại, chạy trốn trên thị trường để gây ra hỗn loạn...
Đây là cố ý muốn làm cho tình thế trở nên phức tạp a! Vậy thì mục đích của người chủ sử sau màn chẳng phải đã quá rõ ràng sao?"
"Dùng hỗn loạn lớn nhất để che giấu hỗn loạn cục bộ, để cho lực lượng trị an mệt mỏi, không rảnh quan tâm, đám gia hỏa phía sau này, là muốn làm một chuyện lớn ở Dương Phiên Thị!"
Đúng lúc này, Phương Lâm Nham phát giác những tên kia đã phát hiện ra chỗ ở của mình, trực tiếp truy kích tới.
Những kẻ đuổi theo hắn, chiến đấu tố chất rất kém cỏi, cách rất xa đã bắn một loạt đạn, điểm đạn rơi gần Phương Lâm Nham nhất, chỉ sợ cũng phải xa ba mét.
Đối mặt với công kích như vậy, Phương Lâm Nham không nói hai lời, nhảy xuống sân thượng, chạy vào trong hẻm nhỏ bên cạnh...
"Có ý tứ, thật có ý tứ!" Phương Lâm Nham cau mày:
"Người đứng phía sau là đang ra một đạo lựa chọn, ta bây giờ có thể...
hoặc là phản kháng, hoặc là trốn, đầu hàng là không thể, bởi vì đứng ra sẽ bị bắn chết!"
"Nếu ta phản kháng, giết chết đám người ô hợp truy binh này cũng không khó, thế nhưng tiếp theo, nhất định sẽ dẫn ra lực lượng cường đại hơn, từ đó làm cho cả thành phòng thủ càng thêm trống rỗng, tạo không gian hoạt động lớn hơn, cho kẻ sau màn thực hiện sự kiện kia! Tương đương với việc trở thành một quân cờ hợp lệ."
"Nếu ta tiếp tục chạy trốn, thì bọn gia hỏa này cũng sẽ một mực truy sát ta.
Bọn hắn theo lộ tuyến ta chạy, gióng trống khua chiêng để tiến hành đuổi bắt, vừa bắn phá vừa truy sát, không thể nghi ngờ sẽ ngộ thương càng nhiều người, làm cho cả thành thị lộ ra càng thêm hỗn loạn, có thể lẫn lộn tai mắt của Cương Quyền huynh đệ hội, người quản lý thực tế của thành phố này...
Vẫn là vì gia hỏa phía sau làm quân cờ!"
"Nói cách khác, người vào cuộc lúc này kỳ thật đều là mồi nhử! Dù cho sau khi gặp tập kích, có làm ra ứng đối như thế nào, đều sẽ không tự chủ được mà bị lợi dụng!"
Trầm ngâm một hồi, trước mắt Phương Lâm Nham bỗng nhiên sáng lên, hắn lập tức cười lạnh nói:
"Ha ha, lợi dụng người khác có thể, nhưng nếu tính toán đến ta, vậy thì thật sự là suy nghĩ nhiều, ta cũng không phải là người dễ nói chuyện!"
"Đã tất cả các lựa chọn trước mặt đều là hố, vậy tại sao ta phải làm cái đề này? Cho nên, lựa chọn của ta là: không phản kháng, không trốn đi, cũng không đầu hàng, mà là...
thật sự cướp bóc! !"
Lúc này, Phương Lâm Nham quay đầu nhìn thoáng qua những kẻ ô hợp đuổi theo phía sau hơn trăm mét, nhắm ngay một cửa hiệu cầm đồ bên cạnh rồi sải bước đi vào.
Lão bản của cửa hiệu cầm đồ này là một kẻ tâm đen tay hung ác, ỷ vào việc mình có quan hệ, khiến cho nhiều gia đình tan nhà nát cửa, vợ con ly tán, có thể nói là nhiều không đếm xuể.
Lúc này, thấy Phương Lâm Nham sải bước đi tới, lộ ra nụ cười gian tà, đang định nói vài câu ép giá theo thói quen, không ngờ Phương Lâm Nham không nói hai lời, đấm thẳng một quyền vào bụng hắn.
Lão bản này lập tức thống khổ khom người nôn khan, Phương Lâm Nham thừa thế thúc cùi chỏ, đập vào gáy hắn, lão bản lập tức trợn trắng mắt, mềm nhũn ngã xuống.
Phương Lâm Nham lấy chìa khoá bên hông hắn, ném vào quầy hàng, trực tiếp dùng 98K chỉ vào nhân viên đang sợ hãi trong đó mà nói:
"Mở khóa."
Nhân viên cửa hàng nhìn họng súng đen ngòm, nuốt xuống một ngụm nước bọt, lập tức ngoan ngoãn làm theo.
Phương Lâm Nham lúc này thì ẩn nấp sau vật che đậy bên cạnh.
Lúc này, đám truy binh phía ngoài đã đuổi tới cửa, đang xông vào bên trong.
Nhưng tiếng súng bên trong vừa vang lên, người xông lên phía trước nhất lập tức ôm bắp đùi của mình, thống khổ lăn lộn trên mặt đất, lớn tiếng gào thét.
Những người này nhìn thấy đồng bạn trên mặt đất thống khổ kêu rên, trong lòng nhất định là có chút lạnh lẽo, bọn hắn trước đó đuổi lâu như vậy, chỉ coi Phương Lâm Nham là một quả hồng mềm, không nghĩ tới đối phương lại dám nổ súng chống lệnh bắt! Thì ra là một khối đá vừa thúi vừa cứng, khó gặm, lập tức hít sâu một hơi, nhao nhao tìm nơi tránh né.
Đây kỳ thật chính là đặc điểm điển hình của đám ô hợp, khi không nên nổ súng thì lại hô hào nổ súng rất mãnh liệt, khi nên lấy dũng khí xông lên, thì từng tên lập tức lại nhát như chuột.
Cách mấy chục giây, đợi đến đám người này, sau khi bị tên nam tử mặc chế phục phía sau uy hiếp, mắng chửi, mới lấy dũng khí xông vào hiệu cầm đồ.
Từng tên lập tức hai mắt tỏa sáng, bởi vì bọn hắn thấy được trên quầy và trên mặt đất, đúng là có rất nhiều tiền và vật phẩm quý giá, két sắt bên cạnh vẫn còn đang mở, đám người này lập tức lộ rõ bản tính tham lam, hai mắt tỏa ánh sáng, xông tới.
Những người còn lại, ban đầu trong đầu có lẽ còn chút suy nghĩ muốn bắt người, nhưng khi nhìn thấy đồng bạn đã xông tới, hoặc là cuồng tiếu, hoặc tức giận mắng, liều mạng nhét đồ tốt vào túi bên hông, lập tức liền đem suy nghĩ kia ném lên tận chín tầng mây.