Kiều Thiên Thành đang tức giận, biểu cảm hơi chững lại.
Ông không che giấu được sự thất vọng và chán ghét đối với hành vi của thằng ba khi công khai muốn thừa kế căn nhà cổ này của Kiều gia.
Nhưng bây giờ thằng ba lại chủ động xin lỗi và nói muốn chuyển ra ngoài.
Kiều Thiên Thành mới chăm chú nhìn Kiều Dương.
Thằng ba cao gầy, mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình, trông có vẻ mỏng manh mềm yếu, hoàn toàn không có vẻ bạo lực và nóng nảy thường ngày.
Trên gò má nhợt nhạt sau khi ngủ dậy còn hằn hai vết gối, đôi mắt phượng dài hẹp còn mơ màng ngái ngủ, như một đứa trẻ con.
Kiều Thiên Thành không tin lời hắn nói, trợn mắt nghi ngờ hỏi: "Con định chuyển đi đâu? Không phải con nói muốn bán nhà ở khu Thế Kỷ sao?"
Kiều Dương: "Đúng vậy, nhưng chưa bán được, hôm nay con sẽ chuyển qua đó."
Kiều Dương thành khẩn, không có vẻ gì là đùa cợt.
Kiều Thiên Thành thở dài một hơi, ông chỉ muốn ba đứa con sống hòa thuận, không muốn đứa nào phải chuyển ra khỏi Kiều gia.
"Thôi được rồi, chuyện này để sau, mau ăn sáng đi."
"Dạ."
Kiều Dương ngồi xuống, trên khay thức ăn ngoài món chính và món phụ, còn có một ly sữa nóng.
--- Đây là thói quen của nguyên chủ.
Gia đình, dù bề ngoài tỏ ra chán ghét và giận dữ, nhưng vẫn nhớ thói quen và sở thích của con cái.
Nhìn khuôn mặt giận dữ chưa nguôi của Kiều Thiên Thành và vẻ lạnh lùng không kiên nhẫn của Kiều Cẩn, Kiều Dương mỉm cười với họ.
Hắn vốn có đường nét sắc sảo, khóe mắt nhướng lên, đôi môi mỏng và cằm nhọn tạo nên vẻ lạnh lùng, khi không cười trông rất đáng sợ.
Nhưng khi cười, đôi mắt phượng cong lại, lấp lánh ánh sáng từ đôi mắt đen, ngay cả đường nét góc cạnh của cằm cũng trở nên mềm mại, như một đứa trẻ không có chút đề phòng.
Kiều Cẩn quay mặt đi, bĩu môi, tiếp tục ăn sáng.
Kiều Thiên Thành sắc mặt dịu đi một chút, không tự nhiên hắng giọng, nghiêm nghị nói: "Không nhìn xem mấy giờ rồi, còn mặc như vậy."
"Đừng vì là cuối tuần mà lơ là. Nhân viên có thể nghỉ, nhưng con là trưởng phòng, phải đặt công việc lên hàng đầu mọi lúc."
"Nếu không làm tốt, kết quả đánh giá kém cũng sẽ bị sa thải."
Bị sa thải!
Mắt Kiều Dương sáng lên.
~~~
Khu nhà Thế Kỷ.
Trong căn hộ cao tầng, Cố Diệp ngồi trong phòng ăn sáng sủa và giản dị, tắm mình trong ánh nắng vàng từ ngoài cửa sổ, ung dung mà vẫn không mất phong độ thưởng thức bữa ăn.
Bên cạnh, trợ lý Cảnh Huy đang báo cáo công việc:
"Tham gia đấu thầu dự án phát triển Tê Phượng Đài, vì có công ty chúng ta và Kiều thị tham gia, các công ty khác đều rút lui khỏi cuộc đấu thầu."
"Hiện tại đối thủ cạnh tranh duy nhất của chúng ta là tập đoàn Kiều thị."
Cố Diệp uống một ngụm cà phê, chậm rãi hỏi: "Là bộ phận nào của Kiều thị phụ trách dự án này?"
Cảnh Huy: "Hiện tại xem ra là bộ phận kế hoạch, người phụ trách là Kiều Dương."
"Kiều Dương."
Cố Diệp lặp lại cái tên này, mỗi chữ được nhấn mạnh rõ ràng.
Hắn cười khẩy một cách thờ ơ: "Thật đúng là nước lửa không dung."
Cảnh Huy tiếp tục báo cáo: "Tam thiếu gia nhà họ Kiều tuy nhân phẩm và danh tiếng không tốt, nhưng năng lực trong việc điều tra thị trường và lập kế hoạch dự án lại rất xuất sắc."
"Nếu không phải vậy, hắn cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy đã đẩy được nhị thiếu gia nhà họ Kiều ra khỏi bộ phận kế hoạch."
"Nếu hắn tính toán được số vốn lưu động mà chúng ta có thể điều động, và chuẩn bị trước vốn thì... chúng ta có thể sẽ thua Kiều thị."
Cảnh Huy lo lắng phân tích.
Cố Diệp cắt miếng thịt ba chỉ trong đĩa, không mấy bận tâm: "Hắn cũng chỉ có thể dựa vào dữ liệu công bố trên thị trường để tính toán số vốn lưu động của Cố thị mà thôi."
Tài sản ẩn của nhà họ Cố, không ai trên thị trường có thể ước tính được.
Cảnh Huy vẫn lo lắng: "Thái độ của Kiều Dương tối qua, so với lần đầu gặp anh thật khác một trời một vực. Ban đầu tôi tưởng hắn sẽ gây sự với anh, kết quả lại chủ động thân thiện."
"Tôi nghi ngờ Kiều Dương vì dự án Tê Phượng Đài mà cố ý tiếp cận anh..."
Cố Diệp đặt dao nĩa xuống, ngước nhìn Cảnh Huy, trong đôi mắt đào hoa dường như mang theo ý cười khinh bỉ, khóe miệng nhếch lên:
"Cố ý tiếp cận? Vậy thì sao, chẳng lẽ tôi sẽ bị hắn trói buộc?"
Lời tác giả muốn nói:
Hoàn Tử: Anh chính là sẽ bị hắn trói buộc.
Nguyên tắc cá mặn nằm, bước đầu tiên---chuyển nhà.
Kiều Dương nói chuyển là chuyển.
Sau bữa sáng, hắn tìm vài bộ quần áo và vật dụng các nhân trong phòng của nguyên chủ, nhét đại vào vali, rồi kéo ra khỏi biệt thự.
Trong bãi đậu xe là năm chiếc xe sang trọng mới toanh xếp thẳng hàng, như những đứa con cưng được yêu chiều, sáng lấp lánh khoe khoang vẻ đẹp của mình.
Kiều Dương suy nghĩ đến hành lý và sự tiện lợi trong cuộc sống sau này, hắn chọn chiếc Maybach đen bóng.
Ngồi vào xe, khởi động động cơ nhưng hắn lại không biết đi đâu.
Căn nhà đó là do nguyên chủ tùy tiện mua chơi, chưng từng ở lần nào. Bây giờ hắn thậm chí không nhớ nổi địa chỉ.
Kiều Dương nghic một lúc, chợt nhớ ra nguyên chủ có một trợ lý tên Lưu Văn, luôn phụ trách công việc và sinh hoạt của nguyên chủ.
Hắn gọi điện cho Lưu Văn.
Lưu Văn dường như đang ngủ, giọng nói mang đầy sự buồn ngủ: "Ngài muốn chuyển nhà? Chuyển vào khu Thế Kỷ? Căn nhà đó không phải ngài nói muốn bán sao?"
Kiều Dương: "Không bán nữa, tối nay tôi sẽ ở đó. Cậu gửi địa chỉ cho tôi."
Lưu Văn bối rối, do dự nói: "Nhưng, căn nhà đó hiện tại chỉ có một bộ sofa và ghế ăn. Ngay cả giường cũng không có, ngài sống sao được?"
Kiều Dương cười, tự tin hỏi lại: "Vậy thì sao? Tôi gọi cho cậu làm gì?"
"…Vâng, tôi sẽ đi mua đồ ngay."
Lưu Văn cúp điện thoại mà rêи ɾỉ: Cuối tuần tươi đẹp của tôi hết rồi!
Thế Kỷ là một khu chung cư cao cấp nổi tiếng ở thành phố S, cư dân ở đó hoặc là các nhân vật chính trị và thương mại, hoặc là các diễn viên nổi tiếng. Vì vậy, công tác quản lý tài sản ở đây rất chú trọng đến sự riêng tư và an ninh của cư dân.
Vào cổng khu phải quẹt thẻ, vào hành lang phải nhận diện khuôn mặt, thậm chí lên thang máy cũng phải quẹt thẻ mới khởi động được.
Kiều Dương theo hướng dẫn, cẩn thận quẹt thẻ của cư dân suốt chặng đường, cuối cùng cũng vào được tầng của mình, nhưng khi ra khỏi thang máy lại mơ hồ.
Hành lang nghiêm trang sáng sủa và xa hoa, một bên trái và một bên phải là hai cánh cửa giống hệt nhau. Trên cửa không có biển số nhà.
Vậy, cửa nào là nhà của hắn?
Kiều Dương lại gọi cho Lưu Văn.
Lưu Văn đang bận rộn mua sắm đồ dùng và nội thất, nhận điện thoại liền đáp: "Căn nhà phía Đông là của ngài."
"Phía Đông?"
Kiều Dương nhìn quanh môi trường kín bưng, hỏi: "Phía nào là Đông?"
Lưu Văn: "Chính là căn bên trái."
Bên trái?
Kiều Dương bước về phía tay trái.
Cửa nhà là khóa mật mã, mật mã là ngày sinh của nguyên chủ. Do không quen thao tác, hắn bấm từng số chậm chạp và cẩn thận.
Chín con số vừa nhập xong, chưa kịp nhấn xác nhận, đột nhiên "cạch" một tiếng, cửa mở từ bên trong, một người đàn ông bước ra.
Người đàn ông mặc vest, đứng thẳng người, nhìn hắn với vẻ mặt thản nhiên.
"Hả?"
Sao lại có người trong này?!
Kiều Dương giật mình, bản năng lùi lại một bước, khi nhìn rõ người kia, hắn thốt lên:
"Cố, Cố tổng?"
"Có việc gì?"
Cố Diệp mỉm cười, ánh mắt nhìn qua vai Kiều Dương, chỉ vào cánh cửa đối diện: "Kiều thiếu nhận nhầm cửa rồi."
Kiều Dương quay đầu nhìn cửa đối diện, chợt hiểu ra: "Ô, xin lỗi. Đây là lần đầu tiên tôi đến nhà này, nhận nhầm cửa."
Rồi hắn cười gượng hai tiếng: "Thật trùng hợp, Cố tổng cũng ở đây. Sau này chúng ta là hàng xóm rồi."
Hóa ra ở đối diện Cố Diệp!
Vừa đến đã làm chuyện xấu hổ này, nếu không quen biết từ trước, chắc hắn đã bị coi là kẻ khả nghi rồi.
Hắn vừa cười vừa che giấu sự ngượng ngùng, vừa nhập mật mã cửa khác.
Nhập xong dãy số, giọng điện tử lạnh lùng, không chút tình cảm vang lên:
-- Bíp bíp, mật mã sai!
Hả?
Kiều Dương trong lòng hoảng loạn.
Hắn gãi đầu, nghĩ rằng mình quá vội nên nhập sai, liền cẩn thận nhập lại lần nữa.
-- Bíp bíp, mật mã sai!
Hả?!
Sao lại thế?
Quay đầu nhìn, Cố Diệp vẫn tỏ vẻ bình thản nhìn hắn, nhưng trong ánh mắt sâu thẳm lộ vẻ nghi ngờ, như một công dân chính trực sẵn sàng bảo vệ an ninh.
Kiều Dương xấu hổ đỏ bừng mặt, hắn cười khổ giải thích: "Đây thực sự là nhà của tôi."
Rồi hắn giơ thẻ cư dân trong tay lên, giải thích: "Nếu không tôi làm sao lên được thang máy."
Cố Diệp: "Kiều thiếu, không phải đến cả mật mã nhà mình cũng quên chứ?"
"Không sao, tôi thử lại lần nữa."
Để chứng minh hắn thực sự là chủ nhà chứ không phải kẻ đáng nghi, Kiều Dương cẩn thận nhập lại từng con số trong mật mã mà hắn nhớ.
-- Bíp bíp, mật mã sai!
-- Bíp bíp! Bíp bíp! Cảnh báo! Cảnh báo!
-- Bạn đã nhập sai mật mã quá giới hạn, hệ thống sẽ tự động khóa trong 24 giờ.
-- Vui lòng gọi kỹ thuật viên của căn hộ để mở khóa, bíp bíp! Bíp bíp!
Kiều Dương: ...
Phía sau vang lên tiếng cười nhẹ, ngay sau đó là giọng nói lơ đãng của Cố Diệp: "Kiều thiếu, có cần tôi giúp không?"
Giọng điệu có chút chế giễu hơn là quan tâm.