Mặc Vũ đối diện với hắn một giây mà cảm giác lạnh buốt từ chân lan lên, kinh hãi đến mức cả người nổi da gà.
Ngay cả khi tối qua bị người ta đập cửa sổ, cậu cũng không thấy đáng sợ như lúc này. Cậu bối rối, nghi hoặc gọi khẽ: “Cố, Cố tổng?”
Kiều Dương vừa đi vừa tập trung vào chai rượu trên tay, không để ý đến những gì xảy ra phía sau.
Cố Diệp với dáng người cao lớn, rắn rỏi, chặn đường Mặc Vũ. Hắn dùng ánh mắt sắc bén như muốn giết người, cúi xuống thấp giọng cảnh cáo: “Kiều Dương coi cậu là bạn. Nếu cậu ấy biết cậu có suy nghĩ khác về cậu ấy, cậu nghĩ cậu còn có thể làm bạn của cậu ấy nữa không?”
Giọng hắn trầm thấp, lạnh lẽo, chỉ có hai người họ nghe được. Chỉ là hỏi một câu đơn giản nhưng khí thế của người hỏi quá mạnh mẽ, khiến Mặc Vũ run rẩy lùi lại không ngừng.
Giọng của cậu gần như run rẩy: “Tôi… tôi không có, tôi thật sự không có…”
Khoảng thời gian này, cậu cũng nhận ra Kiều Dương không hề có ý gì với mình và cậu cũng không dám mong ước gì thêm. Có được một người bạn mạnh mẽ và nghĩa khí như Kiều Dương đã là một điều may mắn lắm rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT