Chương 6

Vu Tử Ân nhìn Lăng Triệt một lát lại không yên tâm để anh đến Lăng gia một mình, đành lên tiếng từ chối: “Tiểu Cẩn, hiện tại chắc là không thể, anh ấy đang có dấu hiệu tốt hơn, không nên kích động.”

Nghe người bên đầu dây cũng thở dài đành thôi, Vu Tử Ân đem máy tắt đi, lại đi đến chỗ Lăng Triệt, bản thân cậu ngồi bên cạnh lại cảm giác không gian đột nhiên yên tĩnh đến lạ thường.

Lăng Triệt đã quay đầu về hướng Tivi, Vu Tử Ân bây giờ mới một tiếng cảm thán, người này cho dù so với lúc trước không bằng, nhưng nhìn với góc độ nào vẫn chính là thuận mắt, đôi mắt màu xanh ngọc hơi rủ xuống làm anh càng đáng thương.

Trong mắt Vu Tử Ân anh hiện tại chẳng khác gì một đứa trẻ đáng thương cần được bao bọc chở che, lại nhịn không được vươn tay xoa lên mái tóc bạch kim kia.

"Lăng Triệt," Vu Tử Ân nhẹ nhàng lên tiếng, chỉ thấy đối phương quay lại không nói gì, rốt cuộc là không muốn nói hay không thể nói?

“Anh có thể nói chút gì không, Lăng Triệt?”

Lăng Triệt nhìn chằm chằm cậu một lúc lại quay đầu về tivi, Vu Tử Ân không thể chịu thua, trực tiếp vươn tay nắm lấy mặt anh, không hề nhân nhượng mà nhào nặn đủ hình, đến khi nhìn thấy đối tượng bị bóp đỏ cả gương mặt mới buông tay.

"Không nói chuyện với anh nữa, tôi đi ngủ." Vu Tử Ân dứt khoát liền phủi áo rời đi lên lầu, không một lần quay đầu nhìn, Lăng Triệt nhìn đến khi Vu Tử Ân khuất bóng vẫn cố gắng nhìn theo cánh cửa.

Đôi mắt xanh ngọc lại chứa đựng đầy ẩn ý không rõ ràng, bất chợt lại nở ra nụ cười, đôi bàn tay lại vươn lên xoa đi má bị cậu bóp đến đỏ.

Đến khi Vu Tử Ân ngủ say trên phòng, một bước chân rất nhỏ vang lên, dáng người to lớn đi đến trước mắt cậu, Lăng Triệt mở ra cánh cửa gỗ, từng bước tiến về phía cậu, trên tay cầm theo một con dao găm không biết lấy từ đâu ra, đôi mắt màu xanh ngọc kia dường như không còn sự thuần khiết tĩnh lặng như mặt hồ, hiện tại chỉ có một luồng sóng lớn nổi lên.

Cầm theo con dao trong tay, Lăng Triệt vươn tay giơ cao nhắm vào vị trí tim của cậu.

Tất cả mọi chuyện đều ổn thỏa nhưng Lăng Triệt trong phút giây đó dường như không hề có can đảm ra tay. Anh nhìn vào Vu Tử Ân vẫn đang nhắm chặt mắt ngủ say trên giường, lại nhìn đôi môi đôi khi trong giấc mơ lại nở ra một nụ cười hoàn hảo.

Rốt cuộc tại sao anh không thể ra tay với người này?

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại reo lên phá tan đi suy nghĩ của Lăng Triệt, anh nhanh chóng đem con dao giấu sang một bên.

Vu Tử Ân nhíu mi tâm trực tiếp quay người, lại ngồi bật dậy nghe máy, "Lăng Triệt, tìm tôi sao?" Vu Tử Ân trong lúc mơ màng chỉ nhìn thấy được thân thể to lớn đứng bên cạnh giường, cậu không thể ý thức được mọi chuyện đang diễn ra xung quanh, cũng không thể nhìn thấy được đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào cậu kia.

Vu Tử Ân bắt máy, bên trong điện thoại vang lên tiếng nói của một nam nhân vừa xa lạ lại vừa quen thuộc: “Ân Ân, lâu quá không gặp rồi.”

Vu Tử Ân im lặng chính là đang cố nhớ ra nam nhân này là ai, miệng lại nhịn không được kêu lên hai chữ: “Lí Tín?”

"Không ngờ em vẫn còn nhớ anh, khi nào rảnh có thể trực tiếp nói chuyện không, anh thực rất muốn nhìn thấy em," Lí Tín nói.

Vu Tử Ân cũng không rõ tại sao, sau khi nghe được câu nói đó lại quay đầu nhìn về phía Lăng Triệt, nhìn anh một lúc lâu lại nhỏ giọng trả lời đối phương: “Được.”

Lí Tín đưa cho cậu ngày hẹn gặp sau đó cúp máy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play