Chương 4
Đúng như dự đoán, tối hôm đó thực sự có chuyện xảy ra. Vu Tử Ân đang ngủ say bỗng nhiên ngồi bật dậy trên giường. Không hiểu chuyện gì, cậu vội vã chạy sang phòng Lăng Triệt, đến dép cũng chưa kịp xỏ.
Linh cảm mách bảo cậu có điều chẳng lành. Cánh cửa lớn vừa mở, Vu Tử Ân đã thấy Lăng Triệt nằm run rẩy trên giường, gương mặt còn tệ hơn cả lúc sáng. Cậu không khỏi giật mình sợ hãi.
“Này, anh có nghe tôi nói không? Nếu bây giờ anh chết, tôi sẽ làm vật hiến tế quý hiếm cho anh đấy!”
Tên này chẳng lẽ ăn quá nhiều nên đau dạ dày sao? Vu Tử Ân vứt tấm chăn sang một bên, thấy rõ Lăng Triệt đang ôm chặt bụng.
Vu Tử Ân nhớ ra dinh thự có hộp y tế dự phòng. Tìm đúng loại thuốc, cậu đưa cho Lăng Triệt uống. Nhưng hắn đau đến mức chẳng còn nghe thấy gì, mọi thứ xung quanh dường như vô nghĩa. Ly nước và thuốc vừa đưa đến đã bị hắn hất văng xuống sàn, vỡ tan thành từng mảnh.
Vu Tử Ân nắm chặt tay thành quyền, cố nén cơn tức giận. “Tôi nhịn anh! Nếu anh không phải tên ngốc, tôi đã đánh chết anh rồi!”
Vu Tử Ân lại đi lấy thuốc. Đặt Lăng Triệt nằm trên chân mình, cậu không ngừng dỗ dành hắn, chẳng khác nào dỗ một đứa trẻ thực sự.
"Mau uống đi, khỏe lại rồi chúng ta ly hôn." Cuối cùng, thuốc cũng được đút hết. Vu Tử Ân không chút thương tiếc vứt người kia về giường, bản thân lại lúi húi dọn dẹp mớ hỗn độn dưới sàn.
Cậu sợ hắn nửa đêm lại tái phát nên cả đêm cứ ngồi bên cạnh canh giữ. Vu Tử Ân hiểu rõ đau dạ dày khó chịu đến nhường nào. Trước khi gặp Lăng Triệt, cậu sống ở khu ổ chuột, nơi dành cho những kẻ thấp kém nhất xã hội.
Ngày ngày, cậu chỉ biết đến cướp bóc. Nếu không cướp được tiền, chỉ có thể nhịn đói. Vu Tử Ân càng nghĩ lại khoảng thời gian trước kia lại càng thở dài. Giới thượng lưu không phù hợp với cậu, mà Vu Tử Ân cũng không muốn quay lại nơi kinh tởm kia.
Cậu lại quay đầu nhìn Lăng Triệt đang nhắm nghiền mắt nằm trên giường. Chính mắt nhìn thấy cảnh này, cậu cũng không thể tin được một người đàn ông to lớn lại bị cậu bỏ đói đến mức thê thảm như vậy.
Gương mặt hắn hiện rõ vẻ hốc hác, đến cơ thể cũng gầy rộc đi trông thấy, cứ như một vật thể vô tri vô giác, chỉ có khí phách vẫn còn đó. Nhớ đến ánh mắt Lăng Triệt nhìn mình, Vu Tử Ân lại lạnh cả sống lưng.
Một đêm nữa lại trôi qua.
Vu Tử Ân cả người ê ẩm ngồi dậy, ánh mắt có chút mơ hồ không rõ. Cậu còn chưa hiểu chuyện gì đã thấy Lăng Triệt thức dậy từ lâu, đang nhìn theo cậu, ánh mắt không chút gợn sóng, êm đềm như mặt hồ.
"Dậy rồi sao? Muốn ăn gì không?" Vu Tử Ân bóp nhẹ sau gáy mình, rồi quay đầu nhìn về phía Lăng Triệt hỏi. Dù biết hắn sẽ không lên tiếng, cậu vẫn như thường lệ mà hỏi.
Lăng Triệt vẫn nhìn theo, cũng không có ý định trả lời cậu. Vu Tử Ân ngáp ngắn ngáp dài rồi lại bước chân vào nhà vệ sinh rửa mặt. Nhìn bản thân trong gương, cậu có chút ngẩn ngơ.
Vu Tử Ân chỉ đến đây tròn một tháng mà đã sớm không nhận ra bản thân mình nữa. Sống trong giới thượng lưu được bao bọc kỹ lưỡng, da thịt cậu cũng trắng nõn mềm mại hơn, chẳng khác gì một "tiểu bạch kiểm".
Vu Tử Ân rời khỏi phòng vẫn thấy Lăng Triệt ngồi trên giường nhìn theo, ánh mắt chưa bao giờ có ý định rời khỏi cậu.