Vu Tử Ân thu mình vào góc phòng, cánh cửa lại một lần nữa hé mở. Lăng Triệt không hề che giấu sự hồi tưởng trong đáy mắt, khoác trên người bộ âu phục đen tuyền.
Trên tay hắn là một hộp cứu thương, đứng lặng ở cửa một lúc lâu như đang suy nghĩ điều gì, rồi mới chậm rãi tiến về phía Vu Tử Ân.
Vu Tử Ân không đoán định được hành động của hắn là tốt hay xấu, chỉ theo bản năng lùi về sau, hai tay run rẩy che lấy đầu đầy sợ hãi.
Một mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào khoang mũi, Vu Tử Ân ngẩng đầu, bắt gặp Lăng Triệt đang ngồi đối diện, cẩn thận từng chút một xử lý vết thương trên chân cho cậu. Động tác của hắn có chút vụng về, như thể đây là lần đầu tiên hắn làm việc này.
"Anh..." Vu Tử Ân khẽ gọi, muốn nói điều gì đó nhưng cổ họng nghẹn lại, không thể thốt nên lời. Câu nói còn chưa dứt, một giọng nói trầm ấm khác đã vang lên.
“Nếu đau thì nói với tôi, tôi sẽ nhẹ tay.”
Vu Tử Ân ngơ ngác nhìn anh, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thật kỳ lạ, động tác của Lăng Triệt vô cùng nhẹ nhàng, nhẹ đến mức cậu gần như không cảm nhận được gì. Mất một khoảng thời gian khá lâu, vết thương mới được băng bó xong.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT