Sâu có thể ăn được sao? Nếu là cô thì phỏng đoán tình nguyện chết đói, còn ơn phải ăn thứ đáng sợ kia, đối với Hứa Đào mà nói, còn không bằng chết thống khoái.
"Đừng nói nữa, xin anh im miệng đi." Hứa Đào không quan tâm đến Triệu Vệ Quốc, giơ tay lên vỗ vỗ mặt, định đánh rớt hình ảnh đáng sợ trong đầu mình đi.
Quá độc ác!A ! Thật sự quá độc ác!
"Anh không phải là cố ý nói cho em nghe đó chứ?" Hứa Đào có chút phát điên.
"Lúc đó thật sự không có đồ ăn, không ít người cũng đói bụng đến mặt vàng người gầy, trên núi phàm là có chút cây cỏ màu xanh người ăn không chết, ngay cả vỏ cây cũng có thể bị lột xuống để nấu. Trong nhà không còn gạo, có trẻ con thì dùng trẻ con đổi chút lương thực, chịu đựng qua một năm có lẽ năm thứ hai có thể khá hơn chút."
"Dĩ nhiên nhà không có bao nhiêu cơm gạo, rõ ràng số người đủ ăn nửa năm cũng không nhiều, cơm gạo không đủ, phải làm thế nào? Chỉ có thể ba ngày ăn một bữa, những thời gian khác uống nước để no bụng, dùng sức đi siết đai lưng, có vài đứa trẻ bốn năm tuổi, quả thực đói đến nỗi đi ăn đất sét, ăn đến phồng bụng rồi chết cũng rất thường gặp."
Hứa Đào nghe, sắc mặt hơi tái, cô biết khi đó cuộc sống rất khổ, nhưng mà cũng không nghĩ tới nhiều người ăn không đủ no như vậy, không phải đại hạn năm sáu mấy, người ăn thịt người cũng là khi đó sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play