Tên Phúc Quý phụ trách bế bé con nghe khá hay, như một tiểu thái giám lanh lợi chứ thật ra lại ăn nói vụng về.
Bé con vừa khóc, Phúc Quý vốn đã lúng túng vì bế một cục bột nhỏ mềm mại trong tay, giờ lại càng cuống hơn.
Vừa không biết bé con bất mãn với chuyện gì, vừa không biết nên dỗ dành ra sao.
Dương Toàn đứng bên cạnh cũng giật mình, thầm nghĩ nãy giờ vẫn ổn mà, sao đến chỗ chưởng ấn lại khóc nhè thế này?
Cậu ta vội vàng lên giọng hỏi han, cố lái sang chuyện bé con nhớ ba nên khóc.
Khác với Hàn Thâm và Phúc Quý có giọng nói bình thường, Dương Toàn vào cung từ sớm, chưa đến sáu tuổi đã bị người nhà bán vào, việc cắt bỏ quá sớm ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự phát triển dây thanh quản, bình thường cậu ta cũng quen nói giọng the thé, lúc cuống lên thì giọng càng cao và chói, nghe như tiếng ấm đun nước sôi.
So với cậu ta, tiếng khóc thút thít của bé con gần như không nghe thấy, nhưng cũng nhờ giọng nói chói tai của Dương Toàn, Hàn Thâm đứng cách đó hai mươi bước vẫn nghe rõ mồn một— bé con khóc, tự dưng khóc, còn khóc vì nhớ ba...?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play