Tuy thời gian bị ép buộc chăm sóc bé con không dài, nhưng Cố Hàn Thâm đã hiểu rõ chiêu khóc lóc tăng tiến dần đều của nó.

Vừa lúc Cố Hàn Thâm còn đang do dự mấy giây, tiếng khóc của bé đã tiến một bước dài, muốn gào thủng họng luôn rồi.

Hơn nữa không biết có phải tần số sóng âm mà bé con phát ra đặc biệt không, Cố Hàn Thâm không còn nghe thấy những ảo thanh quen thuộc nữa, trong tai chỉ toàn là tiếng gào khóc inh tai nhức óc của bé.

Vốn dĩ đầu đã đau như búa bổ, giờ lại như có thêm một cái máy khoan vô hình khoan thẳng vào vỏ não.

Cố Hàn Thâm day mi tâm, nhắm mắt hít sâu một hơi, cảm nhận cái máy khoan đang xoáy tròn trên đỉnh đầu, trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ——

Nhóc con này đúng là do ông trời phái xuống để trừng phạt hắn!

Lúc hắn đang phát bệnh không rảnh để nghĩ nhiều, cũng chẳng hơi sức đâu mà quan tâm đến cái hình tượng ông bố tốt mà Vương Lị Lan mới xây dựng, còn bé con đạo cụ quan trọng của hắn.

Nhưng bản năng tránh họa mách bảo hắn rằng, nếu không dỗ được cái ngôi sao ma quái từ trên trời rơi xuống này, thì giờ hắn có chết luôn cũng không được yên.

Khi Cố Hàn Thâm đẩy cửa bước vào, tiếng khóc của bé con lập tức nhỏ đi, biến thành tiếng nức nở đáng thương, nũng nịu khi hắn đến gần.

Trong cơn mơ màng, Cố Hàn Thâm bế bé lên thấy nước mắt trên mắt bé biến mất, thay vào đó là nụ cười toe toét ngoan ngoãn.

Thực ra Tiểu Trĩ Kiều đang đói, bé lao về phía ba tìm sữa trong lúc ngái ngủ, nhưng chẳng những không có sữa mà ba cũng biến đâu mất.

Với một đứa bé chẳng khác nào trời sập đất rung, bé gào khóc mấy tiếng khản cả giọng gọi "papa".

Bé không thấy khó chịu nữa, dính lấy ba chu môi đòi sữa, nhưng chưa kịp mút thì phát hiện trên cằm ba có một vệt máu dài.

Đôi mắt vừa cong như trăng non lập tức mở to, nước mắt vừa ráo lại trào ra như suối.

Lần này không phải chỉ gào khóc rơi nước mắt nữa, bé vừa nhìn Cố Hàn Thâm vừa rơi lệ tí tách, miệng kêu ư ử.

Bé con chu môi, giơ bàn tay trắng nhỏ chỉ vào vết thương đang rỉ máu: "Papa... papa đau đau..."

Nghe tiếng nức nở đáng thương của bé, Cố Hàn Thâm thấy đỡ đau đầu hơn, nhưng lại không chịu được cảnh bé r*n rỉ... như thể thực sự xót xa cho hắn.

Hắn đè tay bé xuống, bé lại cứng đầu giơ lên, hai ba con giằng co mấy lượt làm bé nhíu mày.

Khi Cố Hàn Thâm đè tay bé vào chăn như một động tác máy móc, bé tức giận đập vào tay ba rồi phát hiện dù dùng hết sức cũng chỉ trúng mà không đau, Tiểu Trí Kiều thông minh lập tức đổi chiến thuật, ôm lấy tay ba cắn lia lịa.

Vốn là một "kẻ vô sỉ" tí hon, cú cắn của bé cũng không gây đau đớn nhưng cắn cắn lại khiến bé nhớ đến bụng đói, nhanh chóng chuyển sang mút ngón tay của Cố Hàn Thâm.

Cố Hàn Thâm: "..."

Lực mút của trẻ con không thể xem thường, nhưng dù bé có cố gắng thế nào, chỗ không có sữa thì mút mãi cũng vô ích.

Nhưng bé không nghĩ vậy, bé nhắm mắt vừa mút vừa dùng hai tay bóp mạnh da thịt quanh ngón tay ba, hy vọng cả hai cách đều hiệu quả.

Kỳ lạ thay, lúc trước Cố Hàn Thâm còn chìm trong cơn điên cuồng muốn thấy máu, muốn dùng nỗi đau thể xác để quên đi.

Nhưng nghe nhóc con ngốc nghếch lầm bầm, ôm tay hắn làm chuyện mò trăng đáy nước, Cố Hàn Thâm lại mơ màng nhìn chằm chằm.

Cơn đau đầu không thể dịu ngay nhưng hắn đã quen rồi, xuống tầng hầm cũng chẳng đỡ, chỉ có thể lấy đau trị đau để tỉnh táo.

"Papa aaaaa!!" Bé con buông ngón tay gào lên: "Aaaaaa papa!!"

Sau khi dùng thứ ngôn ngữ trẻ con mà Cố Hàn Thâm không hiểu để "thị uy", bé lại bắt đầu tóp tép ám chỉ.

Cố Hàn Thâm đang trong trạng thái mơ màng, bé vừa mút vừa tóp tép, lại còn khóc lóc cả trận, giờ khát nước, đói bụng và mệt lả.

Nhưng tóp tép mãi mà Cố Hàn Thâm vẫn không phản ứng, bé đỏ mặt vung tay. Cuối cùng, sau tiếng "papa", là một tiếng "sữa" đầy phẫn nộ.

Trước khát khao mãnh liệt mà ba chẳng giúp gì, bé con tiến bộ thần tốc, nhanh chóng biết đòi "sữa sữa" rõ ràng.

Thấy Cố Hàn Thâm vẫn không phản ứng, bé như sắp tự xuống bếp nấu ba món một canh đến nơi, hắn mới tỉnh khỏi trạng thái "nhập định".

Dù từng để lại vô số sẹo trên người nhưng chưa bao giờ hắn bị thu hút thành công như lúc này. Choáng váng và đau đớn vẫn còn, nhưng cảm xúc tự hủy nhạt dần, Cố Hàn Thâm thấy mình tỉnh táo hơn.

So với tự hại mình, lúc tỉnh táo hắn muốn cắm lưỡi dao vào tim kẻ thù hơn.

Cố Hàn Thâm một tay bế bé, tay kia lóng ngóng pha sữa bột, thử nhiệt độ rồi đút ngay vào miệng háo hức của bé.

Lần này bé con thực sự tức giận, gào đến khản cả cổ mới được uống sữa, em bé nào chịu nổi "ngược đãi" thế này!

Nên bé không chịu tự cầm bình mà bắt ba giữ, tay vẫn nắm chặt, chau mày với vẻ mặt giận dữ, vừa mút vừa trừng mắt uống hết ba bình mới chịu.

Dù biết bé thuộc loại "ăn vào là ra", uống sữa xong sẽ tè ngay nhưng Cố Hàn Thâm không ngờ bé còn biết trả thù.

Vừa tưởng bé đi xong, Cố Hàn Thâm nhịn buồn nôn thay cái tã bẩn. Lúc cúi xuống định mặc tã mới, nhóc ranh lại canh đúng thời cơ phun chỗ "hàng" còn sót lại trong bụng vào mặt ông bố thối không cho bú sữa.

Khác với lần đầu tiên cơ thể hoàn toàn mất cảm giác, toàn thân tê liệt, phải rửa sạch xong một lúc lâu sau mới bắt đầu buồn nôn, cũng khác với lần thứ hai bị phun qua lớp tã, lần này là ngay trước mắt Cố Hàn Thâm khiến hăn sbị dính đầy tay.

Nhóc con còn đắc chí nhe lợi hồng không răng, cười tít mắt vẫy vẫy chân, vỗ vỗ tay đầy đắc ý.

Đầu óc Cố Hàn Thâm quay cuồng, cơn bệnh vừa dịu đi chưa hẳn đã khỏi, theo phản xạ đưa tay quệt ngược lại lên người nhóc.

Nhóc con đang hớn hở bỗng khựng lại như bị bấm nút dừng, rồi mếu máo gào khóc.

Bé sạch sẽ không chịu được tã bẩn! Gặp phải ông bố xấu xa không chơi đẹp này, bé con tức đỏ cả mặt, giơ tay nhỏ xíu đập liên hồi vào chỗ bị xoa, mặt lúc nhăn như tàu lá héo, lúc phồng như cá nóc.

Cố Hàn Thâm sảng khoái một trận, cảm thấy đầu đỡ đau hơn hẳn.

Đến khi hắn cởi được cái áo dính bẩn của nhóc con ra, bé vẫn khóc rấm rứt không thôi, ra sức vỗ vào chỗ vừa bị bôi bẩn.

Cuối cùng Cố Hàn Thâm đành nhịn đau đầu, ôm con rửa ráy cẩn thận, vì chưa có kinh nghiệm tắm cho trẻ con, hắn lỡ tay làm bọt dính vào mắt bé.

Dù đã nhanh chóng xử lý còn suýt trượt chân ngã chổng vó, bé vẫn khóc như trời sập, thậm chí còn gào lên những tiếng như còi báo động phòng không, khiến bệnh tình và cơn đau đầu của Cố Hàn Thâm như muốn tái phát.

Mãi đến khi tắm xong, Cố Hàn Thâm dùng khăn tắm to quấn bé thành một cục, thời gian đã gần bốn giờ sáng.

Cố Hàn Thâm buồn ngủ ríu cả mắt, định bụng đặt con xuống giường rồi ngủ nhưng bé lại không ngừng dùng cái đầu ướt nhẹp dụi vào ngực hắn, nhất quyết không chịu ngủ khi đầu còn ướt.

Cố Hàn Thâm day day trán, mở mắt nhìn cái đầu tròn đang cắm trên ngực mình. Bé đang mở to đôi mắt tròn xoe nhìn hắn, miệng lẩm bà lẩm bẩm: "A a papa! A! Ya! Papa!"

Cố Hàn Thâm bỗng thấy bất lực, hắn... đã gây nghiệp gì...?

Bốn giờ mười lăm sáng, trong biệt thự giữa hồ của khu Mạn Hồ vang lên tiếng máy sấy ồn ào...

Vì biết Cố Hàn Thâm cần thời gian dài để kiểm soát bệnh tình, lại không muốn người ngoài biết chuyện này, Cố Hàn Thâm không cho ai ở lại qua đêm trong nhà nên Vương Lị Lan tranh thủ đến từ sớm.

Vừa nhập mật khẩu, Vương Lị Lan vừa nhận được điện thoại của công ty truyền thông. Để tránh Trần Tuấn Phàm giở trò bẩn khác, họ cũng phải chia ca làm việc 24/24, theo sát mọi động tĩnh trên mạng của Cố Hàn Thâm.

"Ha, tôi biết ngay hắn không dễ dàng bỏ cuộc mà, cứ theo kế hoạch đã bàn tối qua mà làm thôi, còn lại để tôi họp bàn sau, ừ, ok..."

Vương Lị Lan xách đồ ăn sáng đi về phía phòng ăn, vừa nhanh chóng lướt qua những đề xuất đã tổng hợp trước khi ngủ để đối phó với những nghi ngờ trên mạng về việc "người điên nuôi con".

Trong đó được nhiều người ủng hộ nhất là tranh thủ lúc Cố Hàn Thâm chưa vào đoàn phim, tham gia một show thực tế về chăm sóc trẻ con. Máy quay sẽ ghi lại 24/24, mọi lời đồn đại đều sẽ bị dẹp tan, đây cũng là cơ hội tốt nhất để Cố Hàn Thâm xây dựng hình ảnh người cha tốt.

Nghĩ đến đây lại Vương Lị Lan lại nhíu mày lắc đầu. Không được, rủi ro khi Cố Hàn Thâm tham gia show trực tiếp quá cao, sơ sẩy một chút lên cơn trước ống kính thì mọi công sức đổ sông đổ biển.

Vương Lị Lan gạt bỏ ý định ngẩng đầu định đi về phía phòng ngủ, xem Cố Hàn Thâm có ngoan ngoãn ở trong phòng ngủ không.

Kết quả vừa ngẩng đầu lên, bà đã thấy bóng dáng cao lớn đứng bên cửa sổ phòng bếp.

Vương Lị Lan hết sức bất ngờ, không chỉ vì trông hắn có vẻ bình thường mà còn vì với tình trạng của hắn thì bình thường đã đi chạy bộ buổi sáng rồi, sao lại ngẩn người bên cửa sổ thế kia? Bên này có cảnh gì đẹp đâu.

"Cố Hàn Thâm?"

Đến gần bà mới thấy Cố Hàn Thâm đang ôm một đứa bé yên lặng bú sữa, cậu nhóc trắng trẻo xinh xắn nhắm mắt lim dim bú, trông như đã ngủ thiếp đi, đáng yêu vô cùng.

Cố Hàn Thâm từ từ ngẩng mắt lên, chỉ sau một đêm trông hắn tiều tụy hơn hẳn, mắt thâm quầng đầy tơ máu, da dẻ cũng không còn mịn màng như trước, cả người như bị yêu tinh hút mất tinh khí, nhưng đúng là không có dấu hiệu lên cơn...

Còn nhóc con trong lòng hắn, sau khi uống cạn bình sữa thì ậm ừ mấy tiếng.

Khuôn mặt phúng phính không chỉ hồng hào mà còn tròn trịa hơn, Vương Lị Lan còn thấy hình như nhóc béo lên một chút thì phải...?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play