Dù là trưng cầu ý kiến, nhưng Vương Lị Lan muốn Cố Hàn Thâm công khai đứa bé hơn.

Không hẳn vì tin đồn vô căn cứ lần này, mà về lâu dài, Cố Hàn Thâm cần một hình ảnh tích cực để hỗ trợ.

Những năm qua Cố Hàn Thâm sống khá kín tiếng.

Là diễn viên, hắn có nhiều tác phẩm được đánh giá cao, được yêu thích, nhưng vì chuyện say rượu mất kiểm soát trước đây, hình ảnh của hắn bị chia làm hai luồng ý kiến.

Fan hâm mộ coi hắn như thần tượng, công nhận hắn là nam diễn viên hàng đầu vừa có tài vừa có sắc.

Nhưng một bộ phận lại cho rằng Cố Hàn Thâm có thể diễn vai điên xuất thần như vậy là vì bản thân hắn có vấn đề về thần kinh.

Mà trong giới có không ít trường hợp diễn viên nổi tiếng nhờ đóng vai giống với tính cách thật. Những người có diễn xuất đỉnh cao từ khi mới vào nghề thường là do vai diễn gần với con người họ.

Cố Hàn Thâm cũng có vấn đề tâm lý nghiêm trọng, hắn lớn lên trong một gia đình bất thường, nơi cha hành hạ mẹ, còn mẹ dùng những năm tháng cuối đời để đẩy hắn vào con đường điên loạn, biến hắn thành công cụ báo thù.

Điều duy nhất Cố Hàn Thâm muốn làm là kéo cả nhà họ Sở xuống địa ngục trước khi mình mất lý trí.

Nhưng hắn vẫn chưa đủ quyền, Vương Lị Lan muốn hắn đóng phim chính thống cũng là để xây dựng hình ảnh tích cực, giúp hắn tiến xa hơn.

Hình ảnh của Cố Hàn Thâm càng hoàn hảo, đòn trả thù của hắn dành cho nhà họ Sở khi vạch trần mọi chuyện sẽ càng mạnh mẽ.

Là người quản lý nhiều năm, Vương Lị Lan khá nhạy bén với dư luận. 

Bà đã suy nghĩ kỹ càng lúc trên đường đi tới, tin rằng đứa bé có khuôn mặt giống hệt Cố Hàn Thâm này sẽ mang lại hiệu quả tốt.

Sau khi loại trừ khả năng Trần Tuấn Phàm và đứa bé có liên quan, Vương Lị Lan đã cho người kiểm tra camera ở khách sạn và khu vực lân cận trong 48 giờ qua, xác nhận không thấy bất kỳ dấu vết nào liên quan đến đứa bé. 

Đứa bé này giống như từ trên trời rơi xuống.

Và với sự hiểu biết của bà về Cố Hàn Thâm, cùng với kích thước bất thường của đứa bé, Vương Lị Lan gần như tin rằng đứa bé này đột nhiên xuất hiện từ trên trời.

Ngay cả nhà họ Sở, những người luôn dè chừng Cố Hàn Thâm cũng không có lý do gì để làm vậy. Đứa bé không phải là bom, có thể gây ảnh hưởng gì đến Cố Hàn Thâm chứ?

Đặc biệt trong thời đại tỷ lệ sinh giảm mạnh, công nghệ thụ tinh nhân tạo ngày càng phát triển, Cố Hàn Thâm muốn có con bằng công nghệ quá dễ dàng.

Hơn nữa Cố Hàn Thâm không phải là thần tượng cần fan cuồng nhiệt để bán vé. Việc kết hôn và có một gia đình ổn định có lợi hơn cho việc xây dựng hình ảnh tốt đẹp của hắn, chỉ là hắn không có ý định đó thôi.

Vương Lị Lan nghĩ đến khả năng có người sắp xếp cho "mẹ của đứa bé" xuất hiện tố cáo Cố Hàn Thâm bỏ rơi, nhưng ngay cả khi có chuyện đó, Cố Hàn Thâm tranh thủ làm người cha tốt vẫn có thể vớt vát được nhiều thứ...

Nghĩ đi nghĩ lại bà vẫn thấy mọi chuyện rất vô lý, nhưng có một điều chắc chắn là dù khả năng nào xảy ra, việc Cố Hàn Thâm công khai đứa bé có lợi nhiều hơn hại.

Vương Lị Lan nghiêm túc phân tích một hồi, Cố Hàn Thâm vẫn tỏ ra hoang mang tột độ.

Đến khi Vương Lị Lan hỏi lần cuối xem hắn có bí mật qua lại với ai không, Cố Hàn Thâm nghiến răng nghiến lợi đáp: "Không."

Vương Lị Lan gật đầu, cán cân trong lòng càng nghiêng về phía muốn công khai đứa bé, nhìn đứa bé đang bị Cố Hàn Thâm túm miệng: "Tôi khuyên cậu nên đưa đứa bé đi bệnh viện kiểm tra nội tạng."

Cố Hàn Thâm nghe vậy liền buông tay, đứa bé lập tức "oa oa a a" kêu lên, trong khi Cố Hàn Thâm nhăn mặt đánh giá thì đứa bé lè lưỡi rồi lại chóp chép miệng.

Cố Hàn Thâm vốn hơi lo lắng, nhưng thấy đứa bé này háu ăn háu uống lại còn nghịch ngợm, thì không cho rằng nó có gì không khỏe.

Nhưng sau khi một tay pha sữa, cho bú, thay tã xong, hắn vẫn giúp đứa bé mặc một bộ đồ liền thân màu xanh lam.

Là bộ nhỏ nhất mà Khâu Toàn Ninh tìm được, nhưng mặc vào người đứa bé vẫn rộng thùng thình, may mà màu sắc tôn lên làn da trắng nõn của bé.

Tiểu Trí Kiều mở to đôi mắt xanh thẳm nhìn Cố Hàn Thâm, ánh mắt lấp lánh, miệng không ngừng "ba ba", đến khi được Cố Hàn Thâm ôm vào lòng mới chịu yên tĩnh một chút.

Vương Lị Lan ngạc nhiên quay lại cảnh hai cha con ở bên nhau.

Dù Cố Hàn Thâm trông có vẻ mệt mỏi, nhưng Vương Lị Lan cảm thấy vẻ u ám trong hắn đã dịu đi phần nào.

Nhận thấy Cố Hàn Thâm ném cái đệm hình tròn lên ghế sau rồi mới ôm bé ngồi xuống, nhăn mày khi chạm vào đệm, Vương Lị Lan và con gái có cùng một thắc mắc: "Trĩ?"

Cố Hàn Thâm: "..."

Dù không muốn liên hệ sự khó chịu phía dưới với kết quả xét nghiệm ADN, nhưng... nhưng Cố Hàn Thâm đã có xu hướng tin rằng đứa con quái quỷ này là do chính hắn sinh ra trong lúc phát bệnh...

Nếu không thì sao hắn lại bị trĩ được?

Ngoài cơn điên Cố Hàn Thâm luôn điềm tĩnh lý trí, nhưng giờ đầu óc hắn rối như tơ vò, không biết phải đối mặt thế nào.

Đương nhiên dù thế nào đi nữa, hắn cũng không nói ra sự thật kinh khủng nhất cho người khác biết, đứa bé này không chỉ là con hắn, mà có khả năng cao là do hắn sinh ra...

Xe đi qua một đoạn đường gập ghềnh, Cố Hàn Thâm cảm thấy đau ở dưới, đứa bé trong lòng thì cười khúc khích, thích thú quơ tay qua lại.

Tinh thần Cố Hàn Thâm hoảng loạn, ánh mắt vô định.

Ai có thể nói cho hắn biết tại sao sau một lần phát bệnh, thế giới của hắn lại thay đổi hoàn toàn?

Nhưng đứa bé trong lòng không cho hắn thời gian suy nghĩ, vừa nãy còn cười tươi như hoa, giây tiếp theo đã nhăn nhó như đang dồn sức.

Không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, Cố Hàn Thâm không nhận ra điều bất thường, mãi đến khi mùi hôi thối nồng nặc xộc thẳng vào mũi hắn.

Cố Hàn Thâm: "..."

Rốt cuộc hắn uống cái quỷ mà ra thứ này.

Vì đứa bé chỉ chịu nằm yên trên ngực hắn, tư thế của Cố Hàn Thâm hơi ngửa người ra sau để đứa bé nằm trên người, tay phải đỡ lấy mông bé.

Cố Hàn Thâm chỉ cần nghĩ đến việc bàn tay mình và thứ nóng hổi vừa thải ra của đứa bé... chỉ cách nhau một lớp tã mỏng...

Thì cả người hắn như muốn nổ tung!

Đặc biệt là khi hắn cảm nhận rõ ràng thứ bên trong đang ngày càng nhiều lên, Cố Hàn Thâm không thể chịu đựng được nữa.

Vương Lị Lan nhìn qua gương chiếu hậu thấy Cố Hàn Thâm tái mặt, đau khổ hơn cả lúc phát bệnh hôm trước bèn hỏi: "Cậu sao thế?"

Cố Hàn Thâm cố nén cơn buồn nôn: "... Nó... nó ị rồi!"

Vương Lị Lan tưởng có chuyện gì to tát, lúc dừng đèn đỏ thì quay lại nhìn, thấy vẻ mặt cau có của Cố Hàn Thâm so với đứa bé vừa trút bỏ gánh nặng thì cũng đoán được phần nào.

Vương Lị Lan mím môi cười: "Trẻ con mà, bình thường thôi, cậu quen dần đi."

Cố Hàn Thâm không thể tin nổi: "Cô bảo tôi làm quen á...?"

Vương Lị Lan định nói đây mới chỉ bắt đầu, con gái bà còn nghịch cả phân, nhưng nhìn vẻ mặt kinh hoàng của Cố Hàn Thâm thì đành thôi.

Trước khi có con bà cũng có chút sạch sẽ, nhưng khi có con mới biết, dù là tiên tử hạ phàm thì cũng không tránh khỏi chuyện vệ sinh của trẻ con. 

Bây giờ Cố Hàn Thâm còn ghét bỏ chuyện này, xem ra đường còn dài lắm.

Nghĩ vậy, Vương Lị Lan nhịn cười: "Ráng chịu đi, tôi tìm người giữ trẻ giúp cậu."

Cố Hàn Thâm không nói nên lời, chỉ muốn hét lên rằng không thể chịu đựng được nữa, nhưng đứa bé trong lòng lại bắt đầu ư ử.

Sau khi trút bỏ gánh nặng, bé con thoải mái hơn nhiều, nhưng tã bẩn vẫn khiến bé khó chịu.

Bé ư ử một lúc thấy ba không phản ứng thì bắt đầu mếu máo.

Rồi tiếng khóc ngày càng lớn, chân tay cũng giãy giụa, tỏ rõ vẻ khó chịu! Không vui! Phải sạch sẽ!

Cố Hàn Thâm ra khỏi khách sạn vội nên chẳng mang theo tã hay bình sữa.

Giờ muốn thay tã cũng không có cái thay, chỉ có thể vừa chịu đựng tiếng khóc của bé, vừa cố nuốt cơn buồn nôn, chịu đựng "vũ khí sinh hóa" ngày càng nồng nặc.

Vừa dừng xe Cố Hàn Thâm đã vội vàng ôm đứa bé chạy vào, chỉ mong sao cho đứa bé được sạch sẽ, nếu không chắc hắn sẽ nôn mất.

Vì bệnh tình của Cố Hàn Thâm cần được kiểm soát lâu dài và không muốn người ngoài biết, hắn đã mua cổ phần của nhiều bệnh viện tư nhân.

Việc đưa bé con đến đây kiểm tra không lo bị lộ vì mọi nhân viên y tế phục vụ đều phải ký thỏa thuận bảo mật chi tiết.

Vụ bê bối của Cố Hàn Thâm và hai mẹ con người quản lý đang ầm ĩ trên mạng. Bây giờ ai cũng dán mắt vào điện thoại, nhân viên y tế thấy hai nhân vật chính trong tin đồn bế theo một đứa trẻ thì ngoài mặt tươi cười lịch sự, trong lòng lại dậy sóng.

Nhìn kỹ mặt mũi và độ tuổi của bé, họ đều chung một thắc mắc: Đứa bé này có thật không vậy?

Nhưng bé con khóc quá lớn, cô y tá vội vàng dỗ dành rồi thay cho bé một chiếc tã khô sạch.

Bé được thoải mái là nín khóc ngay, chuyển sang cười toe toét, vươn tay về phía Cố Hàn Thâm, miệng không ngừng "papa", ý muốn ba bế.

Cô y tá nén lại cả rổ những lời khen dành cho vẻ ngoài của bé con, giữ vẻ mặt chuyên nghiệp nhận xét: "Bé rất sạch sẽ đấy ạ."

Cố Hàn Thâm đang dùng khăn ướt có cồn lau tay, nghe vậy chỉ biết cạn lời.

Bé sạch sẽ nằm trên đệm cười như thiên thần, nhưng đạp chân múa tay gọi mấy tiếng không ai để ý thì cái miệng nhỏ lại mếu máo.

Cố Hàn Thâm đau đầu muốn chết, đành nhanh tay lẹ mắt bế bé lên, sợ cái loa nhỏ này làm ầm ĩ.

Vừa được ba bế vào lòng là bé vui vẻ ngay, lắc lư đôi chân trắng nõn, cười tít mắt gọi: "Papa~papa~"

Khi được hỏi tên đứa bé, Cố Hàn Thâm dứt khoát lấy "Pạp Pạp" làm tên ở nhà cho con.

Dù sao thì bé cứ bám dính lấy ngực hắn hoặc gọi "papa" suốt, gọi Pạp Pạp là hợp nhất.

Vì chỉ là tên ở nhà nên Vương Lị Lan không nói gì, miễn không phải tên thật là Cố Pạp Pạp là được.

Sau khi làm thủ tục, Pạp Pạp bắt đầu một loạt các xét nghiệm dành cho trẻ sinh non.

Kết quả giống như Cố Hàn Thâm nghĩ, bé con chỉ hơn ba cân nhưng không có vấn đề gì về phát triển, bác sĩ làm xét nghiệm cho bé cũng thấy lạ.

Nhưng Cố Hàn Thâm kiếm được bộn tiền từ lâu, bỏ ra một đống tiền lớn để có được đứa con ở cơ sở thụ tinh trong ống nghiệm hàng đầu nước ngoài cũng là chuyện thường, chỉ là công nghệ nước ngoài đã đạt đến trình độ này rồi ư? 

Tính cả tuổi thai thì bé này mới được tám tháng, thế giới của người giàu đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Kiểm tra được một nửa thì bé con bắt đầu chóp chép miệng, may mà bệnh viện có đủ thứ, đợi bé ăn no lại ị một bãi, có cô y tá dịu dàng giúp thay tã.

Vương Lị Lan vốn tưởng Cố Hàn Thâm chưa trải sự đời nên mới phản ứng thái quá vậy, nhưng sau khi cùng đi làm kiểm tra, bà cũng phải thừa nhận bé con này là em bé có nhu cầu cao nhất mà bà từng thấy, không phải một hai người có thể chăm sóc được.

Hơn nữa hiện tại nó chỉ quấn mỗi Cố Hàn Thâm, không biết thuê người giữ trẻ về tình hình có đỡ hơn không...

Con của hắn phát triển bình thường, những thứ khác đều là chuyện nhỏ, về việc bé con quá háu ăn và bám người, bác sĩ chỉ khuyên họ nên tiếp tục theo dõi.

"Thật ra nghĩ theo hướng khác thì bé rất ngoan, chỉ cần ở gần ba là không khóc nháo..." Bác sĩ nhìn khuôn mặt xinh đẹp của bé con cười đầy dịu dàng, thấy Cố Hàn Thâm có vẻ hơi tham lam.

Cố Hàn Thâm: "..."

Trên đường về, Cố Hàn Thâm ôm bé con đang thiu thiu ngủ, lòng đầy ngổn ngang.

Cuối cùng hắn chỉ nghĩ được một lý do, có lẽ ông trời không hài lòng việc hắn muốn kéo người ta xuống địa ngục, phái một đứa bé đến hành hạ mình hắn?

Một đứa con ruột giống hắn đến vậy, khiến hắn không biết phải làm sao.

Trước khi xuống xe, Vương Lị Lan lấy điện thoại ra hỏi hắn: "Cho studio đăng tấm ảnh này được không?"

Vì bé con đã ngủ rồi nên Vương Lị Lan hỏi rất nhỏ, lúc chờ Cố Hàn Thâm trả lời cứ nhìn mãi khuôn mặt đang ngủ say ngọt ngào của bé con, khóe miệng bất giác cong lên, đúng là một em bé xinh xắn đáng yêu.

Cố Hàn Thâm nhìn qua, đó là bức ảnh hắn bế con chuẩn bị chụp cộng hưởng từ, có thể thấy được khuôn mặt hơi tiều tụy của hắn, đỉnh đầu đầy lông tơ cùng bàn tay nhỏ xíu đang vung vẩy của nhóc con trong lòng.

Bóng lưng mệt mỏi của hắn như viết bốn chữ "chăm con không dễ".

Cố Hàn Thâm khẽ gật đầu rồi nhẹ nhàng bế con xuống xe, bây giờ hắn chỉ muốn ngủ.

May mà đến khi hắn bế nằm lại trên giường bé vẫn không tỉnh, Cố Hàn Thâm chẳng còn tâm trí đâu mà sạch sẽ hay không, nhắm mắt ngủ ngay lập tức.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play