Cơm chiều, Hạ Dục Chương ngồi ở chủ vị. Tống Thanh Di là chính thê nên đi trước ngồi xuống.
Tống Uyển Ngưng đứng bên cạnh, hiểu rõ quy củ, khẽ cúi đầu chờ đợi. Đến khi đối phương yên vị, nàng đang định theo phép mà ngồi xuống, chợt nghe một thanh âm lãnh đạm vang lên:
“Thế tử phi đã tới, thiếp thất còn có tư cách ngồi bàn ăn cơm?”
Thân mình Tống Uyển Ngưng hơi khựng lại, trong lòng như bị giội một chậu nước lạnh. Nàng thoáng trầm mặc rồi lại như không có chuyện gì, khẽ đứng thẳng người.
Nguyên Bảo đứng một bên nhận ra tâm tình chủ tử bất ổn, vội vàng bước lên quỳ xuống dập đầu: “Thế tử bớt giận, là nô tài lỡ mồm gọi Lan di nương đến. Là nô tài sơ suất.”
Hắn ngẩng đầu, trong lòng đầy nghi hoặc. Hôm nay thế tử làm sao vậy? Gần đây không phải vẫn yên ổn với di nương hay sao?
Tống Uyển Ngưng mím chặt môi, đầu cúi thấp hơn, ngón tay khẽ siết lại, hốc mắt đã ươn ướt nhưng vẫn cố ép trở về.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play