Liên tiếp mấy ngày sau, Huyện lệnh viện cớ “trông nom dân phong”, thân chinh dẫn nhị vị "quý nhân” lui tới khắp chốn tửu lâu kỹ viện, đích thân khoản đãi, ăn ngon uống tốt không thiếu thứ gì.
Vốn trong lòng y vẫn giữ vài phần hoài nghi đối với hai người nhưng thấy bọn họ thật sự như lạc trong hoa nguyệt, hoàn toàn không còn cảnh giác, tảng đá trong lòng y rốt cuộc cũng an ổn rơi xuống.
Cũng vào lúc ấy, Hạ Dục Chương biết được thời cơ đã chín, liền âm thầm định liệu, kế tiếp nên tiến thêm một bước.
Hôm nay trong bữa cơm, sau khi uống vài chén, Hạ Dục Chương chậm rãi mở miệng:
“Mạc An tuy đất nhỏ nhưng cũng phồn hoa không kém. Tại hạ vốn là người kinh thương, nay thấy nơi này phố xá san sát, cửa tiệm đông nghìn nghịt, thật khiến người động tâm, chỉ là còn chưa biết nên khởi đầu từ đâu.”
Vừa nói vừa vuốt ve chiếc nhẫn phỉ thúy trong tay - một món cực phẩm giá trị liên thành.
Mấy tên tháp tùng Huyện lệnh đã sớm thấy quen cảnh hắn tiêu tiền như rác, thưởng bạc cho ca kỹ cũng không keo kiệt, đích thị một vị công tử có tiền nhưng đầu óc hơi... ngốc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT