“Sẽ không hạ độc, nhưng… có lẽ sẽ…”
Tống Thanh Di từng vì muốn nàng dụ dỗ Hạ Dục Chương mà không tiếc thân chinh tới Tây Vực cầu bí thuật, ép nàng ngày ngày ngâm mình trong dược thảo, khiến thân thể một khuê nữ vốn thanh thuần bị tôi luyện đến độ sinh ra dịch thể, hương vị nồng đậm đến mức khiến người ngửi thấy cũng khó lòng dứt bỏ.
Nhưng… đã mấy ngày nay, nơi ngực phá lệ trướng đau.
Cho nên nàng hoài nghi bát canh gà kia e rằng có vấn đề.
“Thanh Hòa, phần còn lại đừng động đến nữa,” nàng thấp giọng dặn, “Ngươi chỉ cần hỏi lang trung một câu, xem bát canh gà này có gì bất ổn, có ảnh hưởng gì tới người mới vừa sinh con hay không.”
“Vừa mới sinh con?”
Thanh Hòa ngẩn người nhất thời không hiểu. Nhưng thấy sắc mặt di nương nghiêm trọng, cũng không dám hỏi thêm.
Sau bữa trưa Tống Uyển Ngưng cầm kinh Phật nghiền ngẫm. Cái gọi là “biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.” Thế nhưng càng xem, đầu nàng càng choáng váng, sau cùng đành ngả xuống giường, muốn nghỉ tạm một hồi.
Nào ngờ giấc ngủ này kéo dài đến bốn năm canh giờ. Tống Uyển Ngưng là bị tiếng khóc thất thanh của Thanh Hòa đánh thức.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play