Hạ Dục Chương sau khi đọc thư xong, tâm tình dần trở nên nhẹ nhõm hơn. Nàng đã bày tỏ rõ ràng ý định trong thư, hắn cảm thấy có chút yên tâm. Nàng không phải người sẽ từ bỏ tất cả, cũng không phải muốn mang Nghiêu Nghiêu rời đi mãi mãi.
Những lời ấy đã mang đến cho Hạ Dục Chương vô vàn hy vọng. Hắn tiếp tục lướt qua, mắt dừng lại ở một đoạn đề cập đến tình hình điều tra của phụ thân Tống Uyển Ngưng. Nàng chỉ hy vọng hắn có thể chú ý trong quá trình điều tra, nhân nhượng ông ta.
Mặc dù quan hệ giữa Tống Uyển Ngưng và Tống thừa tướng như nước với lửa nhưng dù sao họ cũng là máu mủ ruột rà. Nếu làm chuyện này có lẽ sẽ rất khó khăn nhưng cũng đáng thử. Sau khi đọc xong thư, Hạ Dục Chương cẩn thận gấp lại, để bên cạnh.
“Để hạ nhân mang phong thư này tới đây sớm hơn một chút thì tốt rồi. Sao lại để ta hiện giờ một mình chịu đựng thương tích, nàng không ở đây, chỉ có thể tự mình băng bó…” Hắn thấp giọng lẩm bẩm một câu, nhưng khóe miệng không khỏi khẽ cong lên, ánh cười không thể che giấu.
Ở một nơi khác, hai chiếc xe ngựa dừng trước cổng đại lao Lại Bộ. Sau khi tốn một chút công sức, Tống Uyển Ngưng cuối cùng cũng vào được trong đại lao. Một mùi hôi thối nặng nề tràn ngập khắp nơi khiến nàng không khỏi nhăn mặt. Không khí ẩm ướt và mốc meo khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tiếng kêu oan ức xung quanh vang lên không ngớt, hòa với ánh lửa leo lắt trong bóng tối khiến người ta cảm tưởng như đang lạc vào âm tào địa phủ.
“Cô nương, mời theo ta. Tống thừa tướng ở gian phòng cuối cùng.” Cai ngục là một lão nhân, mỉm cười dẫn đường cho nàng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play