“Hiện giờ ngươi không những không biết hối cải, lại còn dám trước mặt Hoàng thượng nói năng bừa bãi, ta thấy ngươi đúng là có gan ăn thịt hùm mật gấu. Ngươi có biết tội khi quân là trọng tội hay không?”
Hai bên đều cho rằng mình đúng, lời qua tiếng lại không thôi. Nếu không phải lúc này đang ở Ngự Thư Phòng, e rằng Hạ Dục Chương đã sớm giận dữ, ra tay với Tôn Trường Vi. Đối phó với kẻ như vậy, chỉ dựa vào những lời nói khéo léo cũng chẳng thể giải quyết được gì. Biện pháp tốt nhất chính là đưa hắn đến gặp Diêm Vương.
Thấy hai người tranh chấp càng lúc càng kịch liệt, Hoàng thượng vẫy tay ra hiệu họ im lặng. Cả hai bất đắc dĩ chỉ có thể im miệng, nhìn về phía Hoàng thượng với ánh mắt mong đợi.
“Hạ tướng quân, theo như lời Tống đại nhân vừa rồi, ngươi xông vào ngục giam, chưa có chỉ thị mà tự ý dẫn người đi, lại còn ra tay đánh người. Chuyện này có đúng không?”
Hạ Dục Chương giận dữ nhìn Tôn Trường Vi nhưng vẫn không né tránh. Ngực ưỡn thẳng, Hạ Dục Chương đáp với giọng điệu lạnh lùng: "Việc này là thật.”
Hoàng thượng giận dữ:
“Hạ tướng quân, ngươi thật là can đảm, vì cứu người mà không màng vương pháp, hành động này dù là xuất phát từ lòng tốt nhưng cũng phạm phải tội khi quân."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play