Thân là bằng hữu, Hứa Tinh Hãn đối với Tống Uyển Ngưng tự nhiên phải nói lời cảm tạ. Hạ Dục Chương cũng không thể làm như chưa từng có chuyện gì phát sinh.
Hắn vừa nâng chén rượu, chợt thấy Nghiêu Nghiêu đôi mắt đen lay láy đảo quanh vài lượt rồi nhanh nhẹn chạy đến bên cạnh hắn.
“Tướng quân thúc thúc,” Nghiêu Nghiêu nghiêm túc nói, “mẫu thân từng dặn, thân thể có bệnh không nên uống rượu. Người hãy giống mẫu thân, dùng trà thay rượu đi.”
Dứt lời, tiểu hài tử liền tự mình nâng ấm trà, cẩn thận rót đầy một chén đưa tới trước mặt Hạ Dục Chương.
Thấy Nghiêu Nghiêu hiểu chuyện đến thế, Hạ Dục Chương chỉ cho rằng Tống Uyển Ngưng dạy dỗ con rất tốt, hoàn toàn không sinh nghi điều gì.
Hắn tự tay tiếp lấy, dùng trà thay rượu, kính Tống Uyển Ngưng một chén.
Tống Uyển Ngưng cũng nâng trà đáp lễ, nhẹ giọng nói: “Tướng quân không cần để bụng việc nhỏ này. Ta và hài tử không nơi nương tựa, được tướng quân thu lưu là ân trọng. Nay chút việc vụn vặt, sao dám kể công.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT