Chương 4 – Hòa Miêu, quẫn bách
Vương Cúc ở trong bếp liền nổi trận lôi đình, vừa đập đồ vừa mắng:
“Thật là không biết xấu hổ, mất mặt chết đi được!”
Lục Phong nghe không nổi nữa, đi vào nói nàng hai câu.
Hòa Miêu đứng ngoài, càng nghe càng cảm thấy khó xử. Hắn cúi đầu, lặng lẽ quét dọn từng mảng bụi đất, dáng vẻ như đang rất bận rộn.
Lục Hành An thấy vậy không đành lòng, khẽ nói:
“ Hòa Miêu, không cần vội làm gì, về phòng nghỉ ngơi trước đi.”
Nhưng Hòa Miêu sao dám về phòng lúc này. Cậu lắc đầu, không nói lời nào, tiếp tục cúi đầu quét dọn.
Thấy cậu không chịu rời đi, Lục Hành An bèn đứng luôn bên cạnh, một tấc cũng không rời.
Vương Cúc vài lần định làm khó dễ, nhưng thấy Lục Hành An cứ thủ bên người Hòa Miêu, nàng lại chẳng tiện mở miệng, chỉ đành nghẹn một bụng tức, hậm hực đóng sầm cửa quay vào phòng.
Lục Phong biết trong lòng vợ mình còn giận, chỉ có thể bất lực thở dài, quay sang Lục Hành An lắc đầu một cái.
Lục Hành An sắc mặt cũng dần trở nên lạnh lẽo.
Mặc kệ nói thế nào, hôm nay cũng là ngày đầu tiên Hòa Miêu bước chân vào cửa Lục gia, vậy mà lại phải chịu sắc mặt như thế, chuyện này khiến Lục Hành An thật sự không vui chút nào.
Hòa Miêu làm sao không hiểu thái độ của Vương Cúc dành cho mình. Từ nhỏ cậu đã quen nhìn sắc mặt người khác mà sống, chỉ cần một ánh mắt, một động tác, cậu liền có thể mẫn cảm nhận ra.
Cậu cúi đầu chạy vào phòng bếp, đem chén đũa Vương Cúc còn chưa rửa sạch đều rửa hết, lại dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ tươm tất. Xong rồi, cậu lại chẳng biết nên làm gì tiếp theo, chỉ có thể ngơ ngẩn đứng trong bếp.
Lục Hiểu tính tình thấu đáo, vừa cười vừa bước vào phòng bếp, bộ dáng đầy thân thiết.
“Tiểu ca, không còn việc gì phải làm nữa đâu, chúng ta về phòng thôi.”
Hòa Miêu gật gật đầu, khom lưng kéo ống tay áo, lặng lẽ theo hắn rời khỏi phòng bếp.
Ngoài sân, Lục Hành An và Lục Phong mỗi người một bên ngồi xổm cạnh Lục lão đầu. Sắc mặt hai người đều chẳng tốt lành gì.
Thấy Hòa Miêu đi ra, Lục Hành An cũng không đứng dậy, chỉ nhẹ giọng dặn:
“Về phòng nghỉ ngơi đi, mấy việc này không cần ngươi lo.”
Cậu cúi đầu, bàn tay nắm chặt lấy vạt áo, trong lòng đầy tâm sự, chỉ lặng lẽ gật đầu rồi quay vào nhà.
Lục Hiểu thấy dáng vẻ ấy thì biết hắn trong lòng chắc chắn khó chịu, liền kéo hắn vào trong phòng, nhẹ giọng an ủi:
“Tiểu ca, đừng sợ, tẩu tử ta tính tình vốn vậy, hôm nay cũng không phải cố ý nhằm vào ngươi đâu.”
Hòa Miêu gật đầu, trong lòng biết rõ hắn đang nói cho có lệ mà thôi. Cả nhà này đối với cậu thái độ ra sao, cậu là người rõ nhất.
Lục Hành An đứng bên ngoài, chỉ có thể thở dài một hơi.
“Đại ca, dù sao thì người cũng cưới về rồi, cuộc sống này phải tiếp tục mà sống thôi.”
Lục Phong gật đầu, dịu giọng nói: “Không sao đâu, đừng nghĩ nhiều quá, ta sẽ đi nói với tẩu tử của ngươi.”
Lục Hành An biết, đại ca chẳng qua chỉ đang trấn an hắn mà thôi. Vương Cúc không phải người dễ nói chuyện như thế.
Lục lão đầu trong lòng cũng như có gương soi rõ mọi chuyện.
Vốn dĩ trong nhà đã không dư dả gì, nay lại tốn một khoản bạc lớn cưới về một cái miệng ăn, ai trong lòng mà chẳng bất mãn.
“Haizz… cũng là ta liên lụy hai huynh đệ các ngươi.”
Lục Hành An nghe cha thở dài thì vội nói:
“Cha đừng nghĩ như vậy, trong nhà còn có con với đại ca gánh vác, Mạ cũng có thể đỡ đần việc ngoài đồng, rồi sẽ ổn cả thôi.”
Lục Phong cũng lên tiếng: “Đúng vậy đó cha, mọi chuyện sẽ khá lên.”
Chưa kịp yên lòng, Vương Cúc từ trong phòng đã lớn tiếng bước ra sân, giọng chát chúa:
“Ổn cái gì mà ổn! Mất trắng năm lượng bạc, rước về được có năm mươi văn tiền đáp lễ, thật không biết mất mặt là gì!”
Lục Phong thấy nàng nói quá mức, sắc mặt liền trầm xuống:
“Hôm nay là ngày gì, chẳng lẽ ngươi không biết? La lối cái gì giữa sân thế.”
Vương Cúc hừ lạnh, khinh khỉnh nói:
“Ta nói sai sao? Cũng chẳng phải là dùng tiền bạc trắng mua về một gánh nợ đấy thôi. Sao, không cho ta nói à?”
Sắc mặt Lục Hành An lúc này cũng không dễ nhìn nữa.
“Tẩu tử, lời cũng nên chừa lại một chút, số tiền kia là ta vay, ta sẽ tự mình trả.”
Vương Cúc nghe vậy thì càng tức:
“Ngươi trả? Ngươi lấy gì mà trả? Trong nhà thiếu bao nhiêu nợ bên ngoài ngươi không biết chắc? Vốn đã là cảnh ăn bữa nay lo bữa mai, lại còn bày đặt bỏ tiền cưới một cái nợ về.”
Lục Hành An thấy nàng càng nói càng quá quắt, thật sự nhịn không được nữa.
“Tẩu tử, lời không thể nói hồ đồ như thế. Nợ nần trong nhà vốn dĩ đã có từ trước, không phải do Hòa Miêu mà có. Năm lượng bạc kia tính trên đầu ta, tuyệt đối không liên quan đến đại ca.”
Vương Cúc nghe vậy thì chẳng còn lời nào để nói, chỉ hừ một tiếng rồi xoay người trở về phòng.
Tất cả đều là lỗi của cậu, khiến Lục Hành An phải gánh thêm món nợ năm lượng bạc.
Vốn dĩ việc này đã là do nhà cậu cố tình gây áp lực, giờ lại khiến cả nhà người ta không vui.
Lục Hành An chắc chắn sẽ càng thêm bực bội vì cậu.
Liệu hắn có đánh mình không?
Hòa Miêu càng nghĩ càng thấy sợ, trong lòng thấp thỏm bất an.