Chương 17: Biết sinh sống tiểu phu lang

Vài người cùng chờ xe cũng rộn ràng trêu chọc theo:

“Tiểu phu lang của An Tử ca nhìn ngoan quá ha!”

“Mặt đỏ như táo chín rồi kìa!”


 Hòa Miêu bị chọc đến đỏ mặt tía tai, cúi đầu không dám ngẩng lên.


 Lục Hành An đá cho Lý Ninh Đông một cước:

“Lái xe của ngươi đi kìa!”


 Lý Ninh Đông thân thiết với Lục Hành An, bị đá cũng chỉ càng cười to hơn.


 Chẳng qua cười chưa được bao lâu, hắn đã im bặt.

Bởi vì hắn trông thấy Giang Liên, đang cõng sọt trên lưng, chắc là cũng tính lên trấn.


 Lý Ninh Đông vội vã bước tới chào hỏi:

“Ngươi đi đâu đấy? Lên trấn à?”


 Giang Liên ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ nhàng gật đầu.


 Lý Ninh Đông nghe vậy lập tức vui mừng ra mặt:

“Vậy đi chung đi, ngồi xe bò của ta này.”


 Giang Liên nhìn thoáng qua xe đẩy tay, thấy đã ngồi đầy người, lắc đầu nói:

“Không được, ta ra đầu thôn chờ xe bò nhà họ Triệu.”


 Lý Ninh Đông vội vàng ngăn lại:

“Đừng mà, còn chỗ, ngồi luôn đi.”


 Nói rồi liền đẩy Giang Liên lên xe.

“An Tử ca, ngươi với ta ngồi phía trước đánh xe đi, nhường chỗ cho Giang Liên.”

Hòa Miêu nghe đến tên Giang Liên, vội ngẩng đầu nhìn theo:

“Giang Liên!”

Giang Liên cũng nhìn thấy cậu, bất ngờ mà mừng rỡ:

“Ngươi cũng ở đây à!

Hòa Miêu cười gật đầu chào lại.

Lục Hành An vốn không muốn rời khỏi chỗ, chỉ muốn ngồi sát Hòa Miêu.

Nhưng thấy hai người biết nhau, lại bị Lý Ninh Đông nháy mắt ra hiệu làm mặt quỷ, cuối cùng cũng đành đứng dậy ra ngồi phía trước.

Giang Liên ban đầu không định đi cùng, nhưng thấy Hòa Miêu cũng đi, thì không từ chối nữa.


Lục Hành An tuy không tình nguyện, vẫn ngồi lên ghế đánh xe phía trước.

Lý Ninh Đông thì cười như kẻ ngốc, đang định lái xe thì chợt nhớ ra điều gì, quay đầu lại dặn:

“Ngồi cho vững nhé, Giang…”

Nói được nửa câu thì phát hiện mọi người đều nhìn mình, vội vã đánh trống lảng:

“Cái… cái đó, mọi người đều ngồi vững nha!”

Hòa Miêu nhìn sang Lý Ninh Đông, rồi lại nhìn Giang Liên.

Giang Liên cũng nhìn cậu, không hiểu sao hai người cùng bật cười.

Lục Hành An quay đầu lại thấy Hòa Miêu cười vui vẻ như thế, trong lòng cũng vui theo, khóe môi cong lên không kìm được.


 Lý Ninh Đông vốn dĩ đang lâng lâng vì gặp lại Giang Liên, nghe mấy người cười rộ lên cũng không nhịn được bật cười theo.

Những người khác ngồi trên xe thì chẳng hiểu gì cả, chỉ cảm thấy nhóm này thật ồn ào náo nhiệt.


Một nhóm người rôm rả như vậy tiến thẳng lên trấn.

Giang Liên đến y quán lấy thuốc cho mẹ, tiện thể mua mấy thứ lặt vặt.

Lý Ninh Đông thì phải đến nhà chồng của tỷ tỷ đón người.

Lục Hành An dắt Hòa Miêu đi tiệm vải.


Cả nhóm hẹn nhau chỗ gặp mặt, rồi ai nấy tản đi làm việc riêng.

Lục Hành An không vội đến tiệm vải ngay mà đưa Hòa Miêu đến tiệm bánh bao.

Hương thơm ngào ngạt từ bánh bao thịt bốc lên khiến người ta đói bụng.

Hắn định mua hai cái cho Hòa Miêu ăn.


“Lão bản, cho hai cái bánh bao thịt.”


Ông chủ thấy có khách, cười tươi rói, nhanh tay gói hai cái bánh bao nóng hổi.

“Của ngài đây, tổng cộng bốn văn tiền.”


 Lục Hành An trả tiền xong, liền đưa bánh bao cho Hòa Miêu.


Hòa Miêu ôm lấy chiếc bánh bao còn nóng hổi, trong lòng thầm nghĩ: Sao lại mua luôn rồi, đợi mang về nhà thì cũng nguội mất thôi.


Nghĩ một hồi, cậu bèn nhét bánh bao vào tay áo bông để giữ ấm.

Lục Hành An thấy vậy, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ:

“Tiểu ngốc tử, bánh bao mua cho em ăn mà, sao lại giấu đi thế?”

Hòa Miêu nghe vậy ngẩn ra, rồi mặt đỏ bừng.

“Lấy ra ăn mau đi, đừng co tay co chân mãi thế.”


Hòa Miêu cẩn thận lấy bánh bao ra, chia một cái đưa cho Lục Hành An.

Lục Hành An không nhận, cúi đầu cắn luôn một miếng từ tay cậu:

“Cái còn lại em ăn đi. Ăn xong rồi, ta dẫn em đi mua vải.”

Ăn xong một cái bánh bao, Hòa Miêu lại nhất quyết đòi đưa cái còn lại cho Lục Hành An ăn.

Lục Hành An không lay chuyển được cậu, đành đưa bánh tới sát mặt cậu.

“Vậy em cũng cắn một miếng, bằng không ta không ăn đâu.”


 Hòa Miêu thấy bánh đưa đến sát miệng, bất đắc dĩ phải há miệng nhỏ cắn một miếng.


Lục Hành An trêu cậu xong, chính mình cũng thấy có chút ngượng.

Ăn xong hai ba miếng liền hết bánh, hai người đi xem vải.

Vậy mà vừa vào hai tiệm, Hòa Miêu đã lắc đầu liên tục.

Lục Hành An cứ tưởng cậu chê vải không đẹp, liền dắt cậu đi sang tiệm khác.

Ai ngờ vừa đến cửa, Hòa Miêu lại nhất định không chịu bước vào.

Lục Hành An ngẩn người, hỏi:

“Sao thế”

Hòa Miêu mím môi, giọng nhỏ như muỗi:

“Đắt quá, một trượng vải mà tới ba trăm mấy văn, thật sự đắt.”

Lục Hành An lúc này mới hiểu ra hóa ra là cậu xót tiền.

“em cứ yên tâm mà chọn, ta có tiền dành rồi.”

Hòa Miêu nghĩ thầm, có tiền cũng không thể tiêu như vậy được.

Cậu âm thầm quyết định: không mua vải, không may đồ.

Mặc cho Lục Hành An khuyên thế nào cũng lắc đầu.

Lục Hành An thấy khuyên không được, dứt khoát lôi cậu vào tiệm quần áo.

“Chủ tiệm, lấy hai bộ áo bông mà phu lang ta có thể mặc thử xem.”

Hòa Miêu nghe thấy vội xua tay lia lịa:

“Không cần, không cần đâu.”


 Nói rồi kéo Lục Hành An ra khỏi tiệm.

“Sao? Không thích tiệm này? Vậy ta dắt em sang chỗ khác.”

Hòa Miêu biết hôm nay Lục Hành An đã quyết tâm phải tiêu tiền, nhưng so với bỏ mấy trăm văn mua đồ may sẵn, thì mua vải về tự may còn đỡ tiếc hơn.


 “Mua vải, không mua đồ may sẵn.”


Lục Hành An lúc này mới vừa ý.

Cuối cùng hai người mua hai trượng vải thô, mười lăm cân bông đã sơ chế.

Vải là loại vải thô màu lam đậm hạng thấp, một trượng giá ba trăm văn.

Lục Hành An móc tiền rất nhanh, còn Hòa Miêu thì đau lòng đến đỏ cả mắt 

Chỗ tiền này phải săn bao nhiêu thú rừng mới gom đủ được chứ!

“Chủ tiệm, tụi ta mua cũng kha khá rồi, có thể bớt chút không?”


 Lục Hành An không ngờ Hòa Miêu lại biết trả giá, liền hứng thú nhìn cậu phải biết ở nhà, Hòa Miêu đến lời cũng không dám nói lớn.

Chủ tiệm là người khôn khéo, sao chịu dễ dàng nhường giá.

“Phu lang này à, giá này là rẻ nhất rồi, ta vốn lời không bao nhiêu.”

Tuy nói không bớt được, nhưng Hòa Miêu vẫn không chịu bỏ cuộc:

“Vậy… vậy đưa ta một đôi giày vải đi, coi như cho tròn số.”

Chủ tiệm ngẫm nghĩ, một đôi giày vải chỉ mười văn, cho khách vui thì lần sau còn quay lại.

“Được, tặng ngươi một đôi.”

Lúc này Hòa Miêu mới vui vẻ chọn giày, quay đầu lại liền thấy Lục Hành An đang nhìn mình cười đến cong cả mắt.

Hai người ôm một đống vải và bông, Lục Hành An lại tiếp tục dắt Hòa Miêu đi loanh quanh.

Hòa Miêu nhìn giỏ đầy đồ, lại thêm túi bông to, có chút lo lắng.

“Nhiều đồ vậy, hay là mình về trước đi? Nhỡ đâu đại ca đại tẩu về sớm hơn thì…”


 Lục Hành An biết cậu sợ gặp Vương Cúc.

“Không sao, đại ca đại tẩu mai mới về, hôm nay mình về trễ chút cũng không sao.”

Hòa Miêu nghe vậy mới yên tâm.

Hai người dạo chợ hơn nửa ngày, Hòa Miêu chỉ xem mà không mua, còn Lục Hành An thấy thứ gì hợp là muốn mua cho cậu, nhưng đều bị cản lại.

Lục Hành An hết cách tiểu phu lang của hắn thật quá biết tính toán, nhưng cũng không biết phải làm sao.


 Lại đi dạo một vòng, họ thấy một quầy đồ trang sức nhỏ.

Bán đủ thứ: từ hoa cài tóc cho cô nương tới dây buộc tóc cho ca nhi.


 Lục Hành An chọn lựa hồi lâu, cầm một sợi dây cột tóc màu đỏ sậm.

“Hàng này bao nhiêu vậy?”

Bà chủ là một bà lão, cười hiền hậu:

“Năm văn thôi.”


Hòa Miêu nhìn sợi dây trong tay hắn, lần đầu tiên không lên tiếng ngăn cản vì cậu cũng thật sự thích.

So với cái dây vải đen đang buộc trên đầu, cái này đẹp hơn nhiều.

Lục Hành An thấy cậu không ngăn lại, liền biết cậu cũng ưng.

Đang chuẩn bị trả tiền, hắn lại chọn thêm một sợi màu hồng nhạt.


 Sau đó lại mua thêm hai món quà vặt cho Lục Hiểu, rồi hai người đi tới chỗ hẹn chờ Lý Ninh Đông.


 Vừa quay trở về, chợt có một giọng nữ trong trẻo gọi Lục Hành An.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play