Chương 14: Đỏ mặt

Sáng sớm, tiếng gà gáy vang vọng khắp thôn.


 Hòa Miêu bị tiếng gà trống đánh thức, theo bản năng định trở dậy nấu cơm sớm.

Nhưng vừa hé mắt ra, cậu liền giật mình suýt chút nữa bật dậy.


 Trước mặt cậu, chính là khuôn mặt đang ngủ say của Lục Hành An.

Hòa Miêu lập tức nín thở, không dám nhúc nhích.


 Cậu muốn rón rén dịch người ra một chút.


 Nhưng vừa cử động thì lập tức nhận ra không dịch nổi.


 Cậu...đang nằm trọn trong lòng Lục Hành An!


 Một tay Lục Hành An vòng qua sau vai cậu, tay kia siết nhẹ lấy eo.

Mà cậu thì lại gối đầu trên cánh tay Lục Hành An, hoàn toàn cuộn vào người kia, thân mật tới mức khiến mặt cũng bắt đầu nóng ran.


 Chẳng lẽ đêm qua cứ như vậy mà ngủ?


 Hòa Miêu ngây người.


 Vốn dĩ đầu óc còn chưa tỉnh hẳn, giờ lại càng như có mây mù giăng kín.

Cứ thế lặng lẽ nhìn Lục Hành An đang ngủ say trong một lúc lâu.

"Mãi đến khi bên ngoài vang lên tiếng động, Hòa Miêu mới hoàn hồn lại.”


 Không được, mình phải mau chóng dậy thôi, không lại bị đại tẩu mắng là lười.”

Hòa Miêu nhẹ nhàng gỡ bàn tay to đang đặt trên eo mình ra, xoay người xuống giường.


 Nhanh chóng thay xong quần áo, cậu còn quay lại kéo chăn đắp cẩn thận cho Lục Hành An, rồi mới xoay người ra cửa.


 Chỉ là cậu không hề hay biết, ngay trong khoảnh khắc hắn vừa khép cửa lại, Lục Hành An đã mở mắt ra.


 Thật ra hôm nay hắn còn dậy sớm hơn phu lang mình.

Tối qua dù đã tự mình giải quyết, nhưng vẫn không đủ để khiến hắn thấy thỏa mãn.


 Huống chi, cả đêm hắn đều ôm người trong lòng một tiểu nhân nhi vừa mềm vừa thơm như thế, thử hỏi làm sao mà ngủ ngon cho nổi.


 Trời còn chưa sáng rõ, Lục Hành An đã tràn đầy tinh lực, đến mức tay không yên mà lần mò xuống giữa đùi người kia.

May mắn là hắn tỉnh dậy trước — nếu phu lang mà tỉnh trước, phát hiện ra thì không biết sẽ xấu hổ đến mức nào.


 Khi Hòa Miêu vào bếp, Vương Cúc đã bắt đầu nấu cơm sáng.

Thấy cậu dậy muộn hơn mình, nàng không vui ra mặt, liếc mắt nhìn hắn, giọng chua cay:

“Đúng là số tốt thật, còn bắt chị dâu này nấu cơm cho ngươi ăn.”


 Hòa Miêu khựng lại, không dám phản bác, dù sao hôm nay đúng là mình dậy muộn thật.

Cũng tự trách bản thân cứ nấn ná mãi trên giường.


 Cậu lặng lẽ bước tới thêm củi vào bếp, giọng nhẹ nhàng:

“Ngày mai… ngày mai ta dậy sớm nấu cơm.”


 Vương Cúc chỉ liếc cậu một cái, hừ nhẹ một tiếng, không nói thêm lời nào.


 Hòa Miêu cảm thấy Vương Cúc hôm nay cũng giống hôm qua chẳng vui vẻ gì, luôn dành cho cậu gương mặt lạnh nhạt.

Khi bị Vương Cúc lườm thêm một lần nữa, cậu luống cuống, vội cầm chổi quét sân.


 Dọn sạch sân xong, lại đi cho gia súc ăn.

Chỉ có lúc làm việc, Hòa Miêu mới cảm thấy trong lòng mình bớt bất an đi một chút.

Lục Hành An sau khi tiểu phu lang rời giường cũng lười biếng nằm thêm một lúc rồi mới dậy.

Hắn không ngủ nhiều hôm qua vận động nhiều, ban đêm lại không ngủ yên, lúc này toàn thân đau nhức, đặc biệt là lưng và eo.

Hai cánh tay cũng đau rát, nằm thêm cũng chẳng dễ chịu gì.


 Hắn định lên núi đi một vòng, xem có thể kiếm thêm chút gì đem về hay không.

Dù sao trong nhà vẫn còn món nợ của năm trước chưa trả hết.

Con lợn rừng hôm qua bắt được còn quá nhỏ, không đủ để trừ nợ.


 Hắn dứt khoát ngồi dậy, chậm rãi mặc quần áo, rồi định mở cửa bước ra ngoài.

Ai ngờ, vừa mở cửa ra đã thấy tiểu phu lang đang bưng một bát cháo đầy, vừa vặn định đẩy cửa vào.


 Lục Hành An vội vàng nhận lấy bát cháo.

“Sao em lại mang vào tận phòng thế này?”


 Hòa Miêu nhất thời không biết mình tự ý mang cơm vào phòng Lục Hành An như vậy có khiến hắn không vui không.

Chỉ là… cậu thật lòng nghĩ Lục Hành An hôm qua vất vả cả ngày, hôm nay nên nghỉ ngơi một chút, ăn cơm trong phòng cũng tiện hơn.

Chẳng ngờ, hắn đã dậy rồi.


 Lục Hành An đặt bát cháo xuống, vừa quay đầu lại đã thấy phu lang đứng đó, vẻ mặt vừa lo lắng vừa bối rối.

Hắn liền hạ giọng, nói một câu mang theo ý cười:


 “Vẫn là có phu lang là tốt nhất, biết đau lòng cho ta.”

Hòa Miêu vốn tưởng Lục Hành An sẽ trách mình không biết điều,

Nào ngờ lại nghe được một câu dịu dàng như vậy.

Trong lòng cậu bất chợt dâng lên một dòng cảm xúc chua xót xen lẫn ngọt ngào, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.

Hắn quay đầu định chạy đi, nhưng Lục Hành An đã nhanh tay kéo lại.


 “Em chạy cái gì? Vào nhà nào.”


 Hòa Miêu giãy không thoát, đành ngoan ngoãn để hắn kéo vào trong phòng.

Vương Cúc ở ngoài cửa liếc mắt nhìn vào, hừ lạnh một tiếng rồi quay đi, ánh mắt đầy bất mãn.


 Trong phòng, Lục Hành An lấy đôi giày mới mua hôm qua ra, đưa cho phu lang mang.

“Cỡ vừa khít, như vậy chân em sẽ không bị lạnh nữa.”


 Bàn chân nhỏ sưng đỏ vì lạnh của Hòa Miêu lập tức được giày bông ấm áp bao lấy.

Cảm giác ấm nóng dâng lên, như thể bàn chân vừa đặt vào một chiếc ổ được chăn lông bao phủ.

Hòa Miêu ngẩn người nhìn đôi giày bông trên chân, hốc mắt bắt đầu ươn ướt.


 Từ trước đến nay, cậu vẫn hâm mộ những người vào mùa đông được mang giày bông,

Không ngờ có một ngày, mình cũng có thể được đi chúng.


 Lục Hành An thấy ánh mắt cậu thoáng buồn, cũng đoán ra được trong lòng cậu đang nghĩ gì.

“Qua hai ngày nữa, ta đưa em lên trấn, mua ít vải với bông về. Rồi làm cho em thêm vài bộ đồ và giày nữa.”


 Hòa Miêu nghe xong, lập tức lo lắng trong lòng mấy thứ đó tốn bao nhiêu tiền chứ!

Cậu vừa định mở miệng từ chối thì Lục Hành An đã nhẹ nhàng nghiêng đầu đến gần, thì thầm bên tai cậu…

“Ta có giấu lại một ít tiền, không cho Vương Cúc biết. Hai ta ở trong phòng lặng lẽ may từ từ.”

Hòa Miêu bị hơi thở ấm áp phả bên tai làm cho mặt đỏ bừng, luống cuống gật đầu, rồi lập tức đứng dậy chạy ra ngoài:

“Ta… ta đi đưa cơm cho cha.”


 Lục Hành An nhìn theo bóng lưng đỏ rực như sắp bốc khói của tiểu phu lang vừa buồn cười vừa thấy đáng yêu vô cùng.
 

Cả nhà cùng ăn sáng. Ban đầu Lục Hành An định lên núi,

Nhưng vừa sáng sớm, Lục lão đầu đã ho đến không ngừng.

Hai anh em không dám chậm trễ, cõng ông đến nhà lang trong thôn khám.


 May mà chỉ là bị lạnh, kê cho hai thang thuốc mang về là được.
 

Vương Cúc lúc này không còn vui vẻ như hôm qua khi ôm túi tiền nữa.

Dù sao thì hôm nay vừa khám bệnh cho Lục lão đầu xong đã mất tận năm trăm văn.

Quay đầu lại còn thấy Hòa Miêu mang đôi giày mới, trong lòng càng thêm bực bội.


 Hôm qua chỉ mãi vui, đến khi về phòng nằm xuống mới bắt đầu thấy tiền bạc không đúng.

Lục Phong cũng không giấu diếm, nói là lúc đón dâu, Lục Hành An có để lại mấy trăm văn làm chi tiêu.


 Vương Cúc tức thì không vui, sáng ra đã tỏ thái độ với Hòa Miêu.


 Lục Phong biết tính vợ mình, nhưng lần này không những không dỗ dành, mà còn lạnh lùng nói một câu:

“Lão nhị (Lục Hành An) bỏ sức nhiều nhất, tiền cậu ấy giữ lại là lẽ đương nhiên. Hơn nữa người ta còn đang gánh nợ.”


 Vương Cúc cũng biết lời ấy là có lý.

Nhưng trong lòng vẫn không khỏi bực bội, cảm thấy như bị nuốt không trôi cục tức này.


 Bên này hai người còn đang bực dọc, mặt nặng mày nhẹ,

Thì Lục Hiểu đã bắt đầu chú ý đến đống thịt heo hạ thủ hôm qua.


 Tối qua chặt heo xong, mấy miếng thịt để luôn vào rổ đặt trên nền tuyết, giờ thì đã bị đông cứng lại như đá.


 “Nhị ca, đống thịt heo này cứng đơ cả rồi, sao mà rửa được đây?”

Lục Hành An đưa tay lôi từ trong rổ ra một miếng mỡ heo đã đông lạnh, đưa cho Lục Hiểu:


 “Đêm qua bận quá nên tiện tay quăng luôn vào tuyết, cũng chẳng kịp xử lý.

Giờ thì mau đem đi ngâm nước ấm cho mềm ra, tối xào ăn.”

Lục Hiểu nhìn miếng thịt heo mỡ màng trước mặt, nuốt nước miếng ừng ực.

Vội vàng ôm ngay vào bếp.


 Bên này, Lục Hành An cũng lôi đống nội tạng heo ra thau, thêm nước sạch vào ngâm.

Mùi tanh nồng xộc cả sân.


 Vương Cúc bịt mũi, cau mày:

“Ít ra cũng mang ra ngoài mà làm, mùi nồng thế này muốn hun chết người à!”


 Lục Phong bưng thêm một cái chậu nữa, úp lên miệng thau, mùi tanh liền dịu đi phần nào.

“Để ngoài là bị Đại Hổ nó ăn sạch rồi.”


Đại Hổ là con chó săn trong nhà, dữ dằn nổi tiếng, ngoài hai anh em nhà họ Lục thì ai cũng sợ nó.

Trong thôn, nó đúng kiểu “bá chủ một phương”, không chỉ chó sợ mà người thấy cũng né tránh.


 Nhưng hai huynh đệ Lục gia lại cực kỳ thích nó, vì Đại Hổ là cao thủ săn mồi.

Gà rừng, thỏ hoang chỉ cần nó bám theo thì đừng hòng trốn thoát.


 Vương Cúc liếc nhìn ra ngoài cửa thấy Đại Hổ đang nằm canh.

“Nó mà dám ăn nữa, ta cho nó nhổ sạch răng ra.”


Như thể hiểu được lời người, Đại Hổ ngẩng đầu lườm Vương Cúc một cái.

Vương Cúc trợn mắt lườm lại, rồi hơi chột dạ lùi về sau một bước.


Thuốc sắc xong, Hòa Miêu bưng vào.

Cậu cẩn thận trông lửa, sợ làm hỏng thang thuốc quý.


Không dám rời bếp nửa bước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play