Chương 12: Thắng lợi trở về

Hòa Miêu giật nảy mình, vội quay đầu lại — liền nhìn thấy một thân ảnh cao lớn đứng ngay nơi giao nhau giữa ánh trăng và bóng tối.


 Lục Hành An cõng cái sọt lớn, vừa bước vào đến sân liền thấy tiểu phu lang và Lục Hiểu đứng co ro trước cửa, vẻ mặt lo lắng. Trên trán hắn rịn một lớp mồ hôi, còn dính theo tuyết chưa tan, trông vừa mệt mỏi vừa dơ bẩn.


 “Trời lạnh thế này, sao lại đứng ngoài cửa?” Giọng hắn mang theo chút trách mắng, nhưng phần nhiều vẫn là lo lắng.


 Hòa Miêu vừa thấy hắn trở về, tảng đá đè nặng trong lòng suốt buổi chiều mới thật sự rơi xuống. Cậu muốn nói gì đó, nhưng nhìn Lục Hành An ướt sũng, lấm lem bùn đất, bước chân nặng nề như không nâng nổi nữa, trong lòng liền ê ẩm. Rõ ràng đã mệt gần chết, vậy mà còn cười ha hả, như không muốn ai lo cho mình.


 Mũi Hòa Miêu cay xè, suýt nữa bật khóc. Cậu vội cúi đầu, giấu đi đôi mắt đỏ hoe.


 Lục Hiểu bên cạnh vội vàng hỏi: “Nhị ca! Sao giờ huynh mới về? Đại ca đâu?”


Lục Hành An đặt sọt xuống đất, phủi tay.


“Đại ca với đại tẩu đang theo sau, sắp tới rồi.”


 Rồi quay sang nhìn phu lang mình, giọng dịu hẳn đi: “Mau vào nhà đi, mặt đông lạnh đến đỏ cả lên rồi kìa.”


 Hòa Miêu cúi đầu lau mắt, giơ tay ra định nhận lấy cái sọt từ tay hắn.


Lục Hành An né qua một bên, giọng cẩn thận: “Cái này có dao nhọn, đừng động vào, nguy hiểm lắm.”


Cậu rất nghe lời, Lục Hành An đã dặn không được đụng vào thì hắn tuyệt đối không dám chạm vào, chỉ lặng lẽ đi theo sau, giúp anh ấy thu dọn đồ đạc. Có thể giúp được chút gì là giúp, ánh mắt vẫn luôn nhìn không rời khỏi Lục Hành An.


 Lục Hiểu cũng vui vẻ chạy qua chạy lại cùng hai người chuyển đồ.


 Thấy cái sọt vẫn còn để trên tuyết giữa sân, cậu nhóc định đi nhấc vào nhà, ai ngờ vừa đến gần đã bị một mùi khó ngửi xộc lên.

Lục Hiểu nhăn mặt bịt mũi:

“Nhị ca, trong sọt cái gì thế? Sao mà thối quá vậy?”

Lục Hành An đang dọn xong công cụ, đáp gọn:

“Là một mảng thịt heo rừng, với thịt heo rừng ngâm nước.”

Lục Hiểu nghe xong hai mắt sáng rực:

“Có thịt? Là để dành ăn hả?”

Lục Hành An liếc cậu một cái, chỉ tay gõ nhẹ lên trán:

“Phải, để dành cho ngươi ăn đó, đồ tham ăn.”


 Lục Hiểu cười toe toét, còn kéo tay Hòa Miêu lắc lắc:

“Tiểu ca, nghe chưa? Có thịt ăn rồi đó!”


Cậu mím môi cười, gật đầu. Cậu nhìn Lục Hiểu cười tươi đến vậy, trong lòng có chút hâm mộ. Cảm thấy cậu ấy thật tốt số, được người nhà thương yêu như vậy.


 Hai người đang mãi vui, thì Vương Cúc cũng vừa bước vào sân. Vừa thấy cả đám người đang vây quanh cái sọt bốc mùi mà cười cười nói nói, nàng lập tức quát lên:

" Hòa Miêu! Lục Hiểu! Hai đứa đần ra rồi hả? Hán tử vừa mới đi săn về, mệt gần chết, còn không mau vào bếp nấu cơm, đun nước đi! Đứng cười ngây ngô giữa sân làm gì?”

Hòa Miêu nghe xong, vội vàng gật đầu, trong lòng cũng thầm nghĩ: tẩu tử đúng là người chu đáo, mình vẫn chưa làm được như vậy.

Cậu lập tức kéo Lục Hiểu cùng trở vào phòng bếp.


Lúc này Lục Phong cũng về đến nhà, cả người bẩn thỉu không kém gì Lục Hành An, nhưng trên mặt lại không giấu nổi nụ cười vui sướng.

Lục lão đầu vừa nhìn là biết hai người kia chắc chắn đã săn được con mồi to.

 "Bắt được heo rừng hả?”


Lục Phong uống một chén nước, lau miệng rồi cười nói:

“Đúng vậy, con này nặng hơn ba trăm cân.”

Hòa Miêu nghe xong trợn tròn mắt.

Ba trăm cân? Vậy phải bao nhiêu người mới khống chế nổi nó chứ?


“Chia với mấy người?” – Lục lão đầu hỏi.


Lục Hành An vừa cởi chiếc áo khoác bẩn ném lên ghế, vừa đáp:

“Ba người tụi con không giữ nổi, may mà đúng lúc mấy huynh đệ nhà họ Vương cũng ở đó, thế là hợp sức bắt được.”

Lục lão đầu ngạc nhiên:

“Năm người mà giữ được con heo rừng ba trăm cân?”


Lục Phong lập tức chen vào:

“Giữ không nổi đâu, suýt nữa Đông Tử bị thương rồi. Cũng may lão Nhị phản ứng nhanh, thấy không ổn liền ra tay, một đao hạ gục.”


Hòa Miêu vừa nấu nước vừa lắng nghe câu chuyện của bọn họ.


Đến khi nghe Lục Hành An chỉ cần một đao đã giải quyết xong con heo rừng to tướng kia, hắn không khỏi rùng mình một cái.

Ánh mắt không tự chủ được mà lén nhìn bàn tay to của Lục Hành An.

Đôi tay này… nếu mà đánh người, chắc là đau lắm…

Đang ngẩn người suy nghĩ, vừa ngẩng đầu lên thì lại chạm đúng ánh mắt của Lục Hành An.


Lục Hành An thấy phu lang đang lén nhìn mình, trong lòng buồn cười, nghĩ không biết tiểu phu lang này lại đang nghĩ ngợi linh tinh gì nữa.


 Hắn nhếch miệng cười với cậu


Hòa Miêu lập tức đỏ mặt, vội quay đầu sang hướng khác.

Vương Cúc nghe xong câu chuyện cũng giật mình.

“Thế con heo rừng đó bán được bao nhiêu tiền?”

Lục Hiểu đã dọn đồ ăn lên bàn, chen vào:

“Ăn cơm trước đi, ăn xong rồi nói chuyện!”

Hai anh em Lục Hành An và Lục Phong đã nhịn đói cả ngày, giờ dù chỉ là cháo khoai lang đỏ với mấy cái màn thầu bột thô cũng ăn thấy ngon lành.

Lục Hiểu cũng chờ đợi cả buổi tối, đói meo từ lâu, giờ cũng chẳng khách sáo gì mà ăn lấy ăn để.

Một nhà người ăn rất vui vẻ, chỉ có Hòa Miêu là lặng lẽ để dành lại hơn nửa cái màn thầu.

Dù chỉ là loại màn thầu làm từ bột thô đơn sơ, nhưng cậu biết điều — hai người đàn ông lớn đã vất vả cả ngày, mỗi người nên ăn hai cái, còn bọn họ thì mỗi người một cái là được rồi.

Cậu thấy Lục Hành An có vẻ ăn không đủ no, liền âm thầm để lại một nửa phần của mình.


Lục Hành An lúc này vừa đói vừa mệt, bụng cồn cào như lửa đốt.


Dù nói hôm nay là mọi người cùng nhau ra sức, nhưng phần việc nặng nhất vẫn là do hắn gánh.

Chỉ ba miếng lớn đã uống cạn cả chén cháo khoai lang đỏ.


Hòa Miêu vội vàng đứng dậy, múc thêm cho hắn một chén nữa. Nhân lúc tiện tay, lén bỏ nửa cái màn thầu của mình vào đáy bát.

Lục Hành An cười tủm tỉm nhận lấy cháo, trong lòng ấm áp như có nước nóng chảy qua.

Nhưng vừa mới húp được hai thìa, đã phát hiện ra “bí mật” dưới đáy bát.

Hắn ngẩn người.

Từ trước tới nay, chưa từng có ai săn sóc hắn như vậy.

Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía phu lang mình trong mắt như có lửa cháy âm ỉ.


Hòa Miêu bị ánh mắt ấy nhìn đến nóng cả mặt, vội cúi đầu, gần như dúi mặt vào bát cháo.

Lục Hành An cũng không tiếp tục nhìn cậu nữa, cúi đầu lặng lẽ ăn cho no.

Chờ mấy người ăn xong, Hòa Miêu lại như thường ngày, lặng lẽ dọn chén đũa.


Lục Hiểu cũng chạy tới giúp một tay.

Chỉ còn Vương Cúc vẫn ngồi im như dính ghế, không động đậy, giọng đã có phần nôn nóng:

“Mau nói coi, con lợn rừng đó, hai anh em các ngươi chia được bao nhiêu tiền?”

Lục Phong ợ một tiếng, rồi lấy từ trong ngực ra một cái túi tiền căng phồng.

Vương Cúc vừa thấy túi tiền, lập tức mặt mày hớn hở, chẳng còn chút dấu vết nào của cái sắc mặt khó chịu ban sáng.

“Ai u, bao nhiêu đây vậy trời?”


Lục Phong giơ tay đếm đếm.

“Cả thảy ba lượng bạc.”

Lục lão đầu nghe vậy liền hô to một tiếng:

“A! Sao mà được nhiều dữ vậy?”

Lục Phong cười hì hì:


“Thịt lợn tổng cộng bán được ba lượng năm trăm văn. Nội tạng, đầu heo, chân giò, mấy thứ linh tinh khác thì Hành An với Đông Tử mang qua thôn bên bán cho tiệm thịt kho, ước chừng cũng được hai lượng.”


Vương Cúc nghe xong liền khen một câu:


“Nhị đệ thật giỏi giang.”

Lục Hành An chỉ cười cười, không nói gì.


Lục Phong nói tiếp:

“Còn cái da heo đó, bán riêng được một lượng rưỡi.”

Vương Cúc tròn mắt:

“Sao da heo lại bán được giá vậy?”

Lục Phong gãi đầu:

“Chẳng phải vì nhị đệ lợi hại sao?  Hắnlột da nguyên vẹn, sạch sẽ không dính chút máu, đương nhiên giá mới cao.”

“Hơn nữa hôm nay cái tấm da heo đó, không đem qua cửa hàng da ở đầu thôn, bọn ta tự mình bán thẳng cho lái buôn da lông, không bị ăn chênh lệch, nên giá mới được cao như vậy.”

“Tổng cộng được bảy lượng bạc, nhị đệ vất vả nhất, chia hai lượng, năm lượng còn lại bốn người chia đều.”

Vương Cúc cầm lấy túi bạc, cười tít cả mắt, miệng cũng cười không khép lại được.

“Trời ạ, đợt Tết năm nay chắc cũng coi như có một món tiền rồi.”

Mấy người còn đang rôm rả bàn tán chuyện mấy hôm tới nên đi bán nhà nào tiếp.

Lục Hành An lại suy nghĩ trong bụng—nếu trong nhà có một chiếc xe bò thì tốt quá.

Đầu thôn có nhà họ Triệu, là nhà khá giả nhất thôn.

Nhà đó làm nghề thu mua thú rừng, lông da là chính.

Người trong thôn săn được gì là mang bán thẳng cho nhà họ Triệu.

Vì thôn cách trấn xa, không có xe bò, chỉ đi bộ thì phải mất cả ngày đường.

Con mồi không được nhốt kỹ, tới nơi còn sống thì cũng ủ rũ, mệt rã rời, bán không được giá.

Chỉ có nhà họ Triệu có xe bò, hai con trâu kéo, chạy nhanh hơn nhiều.

Vậy nên ai có gì cũng đem bán cho nhà họ Triệu luôn, tuy giá thấp hơn, nhưng đỡ công chạy.

Triệu gia cũng phải kiếm lời mà.

Chỉ là hôm nay may mắn, gặp được ông chủ chuyên thu mua da, mới bán được giá tốt như thế.


Hòa Miêu ngồi trên cái ghế con hơ tay bên chậu nước ấm, nghe nói một ngày mà kiếm được từng ấy bạc, trong lòng cũng vui theo.

Thấy Lục Hành An mệt lử, cậu liền vội vàng lấy thùng gỗ đi múc nước ấm, định để hắn rửa ráy sớm còn nghỉ ngơi.

Một thùng nước đầy, nặng thật.

Nhưng cậu vẫn như thói quen, đi hai bước lại nghỉ một bước, chậm rãi xách nước vào phòng.


 Lục Hành An, hôm nay thật sự là mệt đến mức sắp gục.

Vừa rồi còn suýt ngủ gật ngay lúc mọi người đang nói chuyện.

Gió lạnh tạt qua mặt làm hắn tỉnh lại.


 Ngẩng đầu nhìn một vòng, không thấy bóng dáng tiểu phu langtrong bếp, hắn liền đi ra ngoài xem thử.

Vừa ra tới, đã thấy cậu đang lom khom xách một thùng nước đầy, chầm chậm bước về phía phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play