Từ chương này mình sẽ đổi xưng hô cho công nha mọi người vì mình thấy bạn công động lòng í. Mình sẽ đổi Ta với E nha vì mình thấy d.thương🥰... Còn e thụ thì vài chap nữa nha


 

Chương 10: Ngươi chịu không nổi?

Lục Hành An bất đắc dĩ lắc đầu, đang định nói cậu  mấy câu.

Liền thấy Lục Hiểu lại chạy trở về, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn Hòa Miêu hỏi:

“Tiểu ca, ngỗng với dê là do tiểu ca giúp ta cho ăn à?”

Hòa Miêu cười cười, gật đầu.

Lục Hiểu lập tức vui mừng ra mặt:

“Tiểu ca thật là tốt, cảm ơn tiểu ca!”

Lục Hành An biết cậu dậy sớm, nhưng không ngờ cậu từ sáng sớm đã bận rộn nhiều việc như vậy.

“Về sau đừng dậy sớm thế, mùa đông cũng chẳng có bao nhiêu việc, ngủ thêm chút đi.”

Vừa nói, hắn vừa cầm lấy bát của cậu, múc đầy cháo đưa qua.

Hòa Miêu đang định nói không cần, nhưng thấy nét mặt Lục Hành An không có ý cười, cậu liền không dám mở miệng nữa.

Lục Phong lúc này đang cầm bát không bước vào bếp, nghe Hòa Miêu từ sáng đã làm bao nhiêu việc, còn bản thân lại trốn trong phòng ăn thịt với Vương Cúc, trong lòng có chút áy náy.

“Đúng rồi, đệ phu không cần phải dậy sớm vậy đâu. Trong nhà người nhiều, mấy việc nhỏ đó để người khác làm.”

Ai ngờ lời vừa dứt, Vương Cúc liền từ đâu đi tới, bắt đầu làu bàu:

“Trong nhà còn một đống đồ chưa giặt kìa, mấy người đàn ông như các ngươi biết gì chứ? Thật tưởng ta ở nhà rảnh rỗi không có việc làm chắc!”

Lục Phong như bị tát một cái, ngượng ngùng cười hai tiếng.

Lục Hiểu hôm nay ngủ dậy trễ, cũng sợ bị Vương Cúc mắng nên ba hớp hai ngụm đã uống xong bát cháo, vội vàng múc thêm một chén rồi đem sang cho Lục lão đầu.

Hòa Miêu cũng nhanh chóng ăn xong, lại trở vào trong phòng tìm việc để làm.

Lục Hành An biết cậu là đang đứng ngồi không yên, liền cũng uống nhanh bát cháo, đưa bát cho Hòa Miêu

Cậu cầm hết bát mang đi rửa sạch sẽ, sau đó đổ nước rửa chén vào nồi cháo còn sót, bỏ thêm khoai lang đỏ đã băm nhuyễn vào, bắt đầu nấu cám cho heo ăn.

Bên này, Lục Hành An với Lục Phong cũng chuẩn bị lên núi.

Mùa đông, con mồi đều tích trữ một lớp lông dày và mỡ béo, lúc này dù là thịt hay da lông đều có thể bán được giá tốt.

Vì thế, với người làm nông mà nói, mùa đông là lúc nhàn rỗi.

Nhưng đối với thợ săn thì lại là mùa thu hoạch.

Năm nay có sống khá được hay không, đều trông vào khoảng thời gian này.


Vừa mới thu dọn xong đồ nghề, Lý Ninh Đông đã vội chạy tới.

“Lục đại ca, An Tử ca, mau lên, nghe nói trên núi xuất hiện con đại hóa!”

Lục Hành An không ngừng tay, hỏi:

“Cái gì mà đại hóa?”

Lý Ninh Đông dùng tay ra hiệu

“Bự như vầy này một con lợn rừng to tướng!”

Lục Phong vừa nghe đến đó, mắt liền sáng rỡ:

“Lợn rừng sống theo đàn, chắc chắn không chỉ có một con!”

Lý Ninh Đông cũng phấn khởi, cười tít mắt:

“Đúng đúng, tụi mình lên núi theo nhóm, hôm nay mà không bắt được nhiều thì ít nhất cũng vác được một con về!”

Lục Hành An gật đầu đồng ý.

Ba người bọn họ thường hay vào núi cùng nhau, phối hợp rất ăn ý. Hễ bắt được con mồi lớn đều chia đều không ai thiệt.

Mọi người thu dọn xong xuôi đồ đạc, chuẩn bị xuất phát.

Nhưng vừa đi được một bước, Lục Hành An lại như sực nhớ điều gì, quay đầu quay lại bếp.

“Ta lên núi đây. Em đừng cứ mãi bận rộn, có thể nghỉ thì cứ nghỉ một chút. Nếu ta về trễ, em cứ ngủ trước.”

Hòa Miêu không ngờ hắn lại dặn dò mình những lời như thế, ngơ ngác gật đầu, rồi lại cẩn thận hỏi:

“Đã mang theo lương khô chưa?”

Lục Hành An thấy cậu quan tâm mình, khóe miệng cong lên cười:

“Mang rồi.”

Nói rồi, hắn lại nghiêng người tới gần mạ, nhỏ giọng căn dặn:

“Nhớ đấy, phải biết lười một chút, người còn đang bị thương, không được làm việc nặng.”

Hòa Miêu chớp chớp đôi mắt to, rồi ngoan ngoãn gật đầu.

Lục Hành An thấy cậu nghe lời như vậy, nhịn không được xoa đầu cậu mấy cái, sau đó nhanh chóng quay người đi ra cửa, để lại Hòa Miêu một mình đứng ngẩn người trong bếp.

Lục Hành An vừa rời đi, Hòa Miêu liền cùng Lục Hiểu đi cho heo ăn, sau đó còn rửa chuồng heo, gom đống phân heo chất thành một chỗ.

Phân heo này để dành đến năm sau là phân bón tốt cho hoa màu.

Lục Hiểu nhìn con heo mập ú, cười tủm tỉm nói:

“Tiểu ca, mấy hôm nay là cho heo ăn nhiều lắm rồi đó. Hôm qua nghe tẩu tử nói, chắc vài hôm nữa sẽ mổ bán, đến lúc đó là có thịt ăn rồi!”

Cậu nghe xong, hai mắt cũng sáng rỡ.

Trong đầu chỉ nghĩ tới cái thân heo béo kia sẽ cho ra được bao nhiêu thịt.

Chỉ tưởng tượng thôi đã thấy thèm.

Hai người vừa mới lo xong việc của đàn gia súc, thì trong phòng vang lên tiếng Vương Cúc gọi:

“Hai người các ngươi đừng có lười, mau đem đống quần áo này ra sông giặt sạch đi!”

Lục Hiểu sợ nhất là giặt đồ vào mùa đông, bèn phụng phịu:

“Nước sông lạnh buốt, giặt quần áo đông lạnh tay lắm.”

Hòa Miêu đương nhiên hiểu cảm giác đó, lúc còn ở nhà, ngày nào hắn cũng phải ra sông giặt đồ, biết rõ cái lạnh thấu xương kia.

Bèn nói:

“Lục Hiểu, ngươi ở nhà đi, để ta giặt cho.”

Lục Hiểu lắc đầu nguầy nguậy:

“Không được, hai người giặt cho nhanh.”


Vương Cúc ở trong phòng nghe thấy bọn họ thì thầm liền gắt gỏng vọng ra:

“Đừng có rề rà nữa, nói thêm là trời tối đó!”

Hòa Miêu đã quen làm những việc này, nhanh nhẹn gom hết đống quần áo vào trong chậu gỗ, ôm ra sân.

Lục Hiểu cũng xách cái chày gỗ chạy theo.

Vương Cúc thấy hai người đi rồi, liền lẩm bẩm mắng một câu “đồ đũy rách ăn hại”, rồi xoay người bước vào bếp.

Lục lão đầu ngồi trong phòng, nhìn qua cửa sổ nhỏ đều thấy rõ mọi chuyện.

Từ sáng sớm đã thấy Hòa Miêu một mình bận bịu không ngơi tay.

Ban đầu ông còn nghĩ bỏ ra ngần ấy tiền cưới một ca nhi về là quá tốn kém.

Nhưng lúc này thì lại nghĩ có khi là xứng đáng.

Có điều, nhìn cái bộ dạng chua ngoa, khó sống của Vương Cúc, ông đoán trong nhà chắc chẳng yên ổn được bao lâu nữa.

Bên này, Lục Hiểu dắt Hòa Miêu men theo đường làng, đi về phía con suối nhỏ ở đầu thôn phía đông…

Trên đường đi ngang qua mấy hộ dân, có không ít phụ nữ thấy hai người bọn họ liền đưa mắt nhìn theo, còn rướn cổ nhìn quanh một lúc.

Lại có hai, ba người nhanh chóng chạy ra, tụ lại thành nhóm nhỏ xì xầm bàn tán.

Cậu biết ngay mình là chủ đề bị đem ra bàn luận.

Cậu cúi gằm mặt xuống, cảm giác như sống lưng cũng sắp bị những lời châm chọc kia đâm cho cong lại.

Lục Hiểu tuy còn nhỏ tuổi, nhưng cũng hiểu rõ người trong thôn rất thích nói chuyện sau lưng người khác.

Cậu nắm lấy tay mạ, siết nhẹ:

“Tiểu ca, đừng sợ.”

Hòa Miêu quay đầu lại, gượng cười với Lục Hiểu.

Trong lòng nghĩ, chắc Lục Hiểu là người duy nhất trong Lục gia không ghét bỏ mình.

Hai người đến được bờ sông thì thấy đã có vài người đang gõ lớp băng để giặt quần áo.

Họ tìm một chỗ vừa ý, lấy chày gỗ đập vỡ băng, bắt đầu ngồi giặt.

Lục Hiểu bị nước lạnh làm cho thở hổn hển, không ngừng hà hơi lên tay.

Hòa Miêu nhìn thấy mà xót, lòng hơi chùng xuống.

Dù sao bản thân cậu cũng đã quen giặt đồ trong cái lạnh căm căm thế này rồi, thôi thì để mình chịu khổ thay đi.

“Lục Hiểu, ngươi quay về lấy thêm một cái bồn nữa đi, một bồn không đủ đựng đồ.”

Lục Hiểu không nghi ngờ gì, liền đứng dậy chạy về nhà.

Hòa Miêu cũng tranh thủ giặt nhanh hơn.

Bên cạnh có mấy người phụ nữ thấy hắn chỉ có một mình, liền tò mò ghé lại gần.

Một người hỏi:

“Ngươi là ca nhi mới cưới của nhà họ Lục đúng không? Sao mới ngày đầu sau tân hôn đã phải ra sông giặt đồ rồi?”

Cậu biết rõ đối phương đang cố ý chọc ghẹo mình, chỉ mỉm cười nhạt cho qua, xem như đáp lại.

Người phụ nữ kia thấy cậu không phản ứng, liền xích lại gần hơn, tiếp tục hỏi:

“Vương Cúc lợi hại lắm đúng không? Về sau chắc ngươi sẽ bị cô ta bắt nạt đến chết ấy.”

Hòa Miêu không muốn nói xấu ai, càng không muốn dây dưa chuyện thị phi, nên cúi đầu giặt đồ, không trả lời.

Một người khác chen vào:

“Sợ gì chứ? Vương Cúc không sinh được, ngươi là ca nhi, chỉ cần ngươi với hán tử nhà ngươi cố gắng một chút, sinh con trước cô ta, xem cô ta còn dám làm già nữa không!”

Hòa Miêu bị mấy lời ấy chọc đến mức nhíu mày.

Tay cậu càng giặt nhanh hơn, chỉ mong mau chóng rời khỏi chỗ nhiều chuyện này.

Hai người phụ nữ kia càng nói càng hăng, thấy cậu cứ im lặng không phản ứng, liếc mắt nhìn nhau rồi lại xúi giục:

“Tiểu ca, nhìn ngươi nhát gan thế, làm sao dám ngủ chung với Lục Nhị ca được hả?”

Cậu nghe đến đây, sắc mặt càng khó coi, chân mày cũng nhíu lại chặt hơn.

Vừa định mở miệng giải thích, lại bị một người khác chen vào trêu chọc:

“Tiểu ca, đừng có thẹn thùng thế. Nói chúng ta nghe đi, Lục Nhị bỏ ra nhiều tiền như vậy để cưới ngươi, có phải là vì ngươi có thứ hắn thích không?”

Cậu cắn môi, mặt đỏ bừng vì tức giận lẫn xấu hổ.

Nhưng từ nhỏ đến lớn cậu đã quen sống nhẫn nhịn, gặp người khó ưa cũng chỉ biết cúi đầu chịu đựng, chưa từng học cách phản bác.

Lúc này cũng vậy—hắn chỉ cúi gằm mặt xuống, tay không ngừng giặt quần áo, động tác ngày một nhanh hơn, như thể muốn giặt xong tất cả để có cớ rời khỏi nơi này thật sớm.

Không ngờ hai người kia thấy cậu dễ bắt nạt, lại càng được nước lấn tới, giọng nói cũng chẳng buồn hạ thấp.

“Tiểu ca, Lục Nhị to khỏe như vậy, ngươi chịu… chịu nổi không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play