Lâm Vân Dật làm một mẻ bánh trứng gà, đưa cho các tu sĩ đội nuôi gà nếm thử.
Khi quy mô nuôi gà không ngừng mở rộng, các thành viên đội nuôi gà ăn trứng linh kê đã ăn đến ngán rồi.
Bánh trứng gà vừa ra lò, nhanh chóng nhận được sự khen ngợi của mọi người.
“Dật ca, huynh lợi hại quá!”
“Tay nghề Dật ca tốt như vậy, tiểu đệ bái phục sát đất.”
“Dật ca, sau này mỗi tháng chúng ta đều có bánh trứng gà sao?”
“Dật ca, huynh lợi hại quá, khi nào huynh cưới thê tử vậy! Ta có thể làm thiếp cho huynh nha.”
…
Đối diện với những ánh mắt tràn đầy mong đợi, Lâm Vân Dật khoát tay, nói: “Bánh trứng gà sau này sẽ không thiếu, làm thiếp thì không cần đâu.”
Lâm Vân Dật có chút cạn lời, thầm cảm thán nữ tu thế giới này quả thực đủ mạnh mẽ, lông còn chưa mọc đủ đã nghĩ đến chuyện làm thiếp rồi, thực sự không dám nhận!Lâm Vân Dật làm không ít đồ thử nghiệm, các thành viên đội nuôi gà chịu trách nhiệm nếm thử.
Đồ thử nghiệm không ít, các thành viên đội nuôi gà ăn không hết, mang ra chia cho người trong tộc.
Không ít người trong tộc nhờ phúc của các thành viên đội nuôi gà mà được ăn bánh trứng gà, ai nấy đều khen không ngớt, địa vị của các thành viên đội nuôi gà cũng theo đó mà tăng lên.Sau khi điều chỉnh công thức nhiều lần, Lâm Vân Dật lại làm một mẻ bánh, đưa đến cửa hàng bán.
Bánh trứng gà làm từ trứng linh kê, thơm ngọt ngon miệng.Mười chiếc bánh trứng gà một linh thạch, bánh trứng gà vừa ra mắt đã được đánh giá cao.
Một số tán tu đi ngang qua cũng mua về làm lương khô.Thời gian lâu dần, danh tiếng bánh trứng gà ngày càng lan rộng,liền có không ít tu sĩ tìm đến.
Mấy tu sĩ Lâm gia đều hăng hái tập trung vào việc làm bánh trứng gà.
Bánh trứng gà để trong túi trữ vật có thể bảo quản được khá lâu, sau khi danh tiếng lan xa, bất ngờ thu hút không ít lái buôn đến mua đi bán lại.
Giang gia.
Mấy đứa trẻ tụ tập lại với nhau, vừa ăn bánh trứng gà vừa trò chuyện.
“Đây hình như là bánh trứng gà của Lâm gia mới làm ra, một linh thạch mười cái, cũng không tính là đắt.”
“Ta nghe nói bánh trứng gà này hình như là do cái tên ngũ linh căn của Lâm gia nghĩ ra.”
“Ta nghe nói, Lâm Vân Dật không lâu trước đây đã nhắm vào nội tạng yêu thú, đi khắp nơi thu thập thứ dơ dáy hôi hám đó.”
“Lâm gia cần thứ đó làm gì, chẳng lẽ là muốn tu luyện tà thuật!”
“Tà thuật thì không đến nỗi, nghe nói là dùng để nuôi linh kê..”
“Nghe nói, tư chất tu luyện của cái tên ngũ linh căn Lâm gia không ra gì, nhưng kinh doanh thì rất có tài.”
“Tu sĩ chúng ta theo đuổi đại đạo mới là chính đạo, ta nghe nói thằng ngũ linh căn Lâm gia cả ngày lẫn đêm quanh quẩn với phân gà.”
“Ta cũng nghe nói rồi, hình như nó muốn dùng phân gà linh để cải tạo đất phàm, mưu đồ biến đất phàm thành linh điền.”
“Đất phàm đâu dễ dàng biến đổi như vậy, chỉ bằng phân gà linh thôi sao? Thằng này đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”
Giang Đàm Nhi mặt đen lại, nói: “Đừng nói nữa, nói nữa ta ăn không nổi bánh nữa, cái bánh trứng gà này thô ráp quá, chỉ có mấy cái tán tu thích thôi, so với điểm tâm của Bát Trân Phường kém xa.”
“Đó là đương nhiên rồi, Bát Trân Phường có linh trù trấn giữ mà, so ra, bánh trứng gà của Lâm gia thực sự có chút tầm thường.”
Phủ thành Nguyệt Xuyên Luyện Khí Điếm.
Một đứa trẻ sáu bảy tuổi đang ôm bánh trứng gà gặm.
Nguyệt Xuyên Luyện Khí Điếm chỉ là một cửa hàng luyện khí bình thường ở phủ thành, chủ tiệm là một cặp vợ chồng luyện khí sư.
Chủ tiệm Giang Khanh Xuyên, tu vi Luyện Khí tầng bảy.
Bà chủ Diệp Tịnh Nguyệt, tu vi Luyện Khí tầng sáu.
Đứa trẻ chính là con trai của hai người, Giang Nghiên Băng, cũng là ngũ linh căn, tu vi Luyện Khí tầng hai.
Diệp Tịnh Nguyệt liếc nhìn Giang Khanh Xuyên, nói: “Nghe nói, bánh trứng gà này là do Lâm gia bán, người nghĩ ra chuyện làm ăn bánh này chính là cái tên nhóc ngũ linh căn của Lâm gia.”
Giang Khanh Xuyên: “Cái tên ngũ linh căn của Lâm gia đó, nghe nói là một đứa trẻ hiểu chuyện rất sớm.”
Giang Khanh Xuyên là người thuộc chi thứ của Giang gia, chi của hắn có chút quan hệ với lão tổ Giang Hào, nhưng quan hệ đã hơi xa rồi.
Tu vi của Giang Khanh Xuyên và Diệp Tịnh Nguyệt cũng không yếu, hai vợ chồng nương tựa lẫn nhau, cuộc sống tuy không quá giàu có nhưng cũng coi như không tệ.
Diệp Tịnh Nguyệt: “Cái cầu lông gà mấy hôm trước, nghe nói cũng là do nó nghĩ ra.”
Giang Khanh Xuyên: “Là một tên nhóc lợi hại đó!”
Giang Khanh Xuyên kinh doanh cửa hàng luyện khí, sự xuất hiện của cầu lông gà đã thu hút sự chú ý của hắn.Thứ này làm ra đơn giản, cũng không có tác dụng lớn, nhưng vì dùng lông linh kê, miễn cưỡng cũng coi như nửa kiện pháp khí.
Đối với nhiều hậu duệ của tu chân giả không có linh căn, thứ này có sức hấp dẫn cực lớn.Cầu lông gà tuy không đáng tiền, nhưng đã giúp Lâm gia thu hút không ít khách hàng, nghe nói, có không ít lái buôn mua số lượng lớn cầu lông gà của Lâm gia, mang đến các thành trì khác bán.
Cầu lông gà chỉ là đồ chơi nhỏ, bất quá, sự giúp đỡ của nó đối với việc làm ăn của Lâm gia cũng không nhỏ.
Gia chủ Giang gia từng hỏi hắn, có thể làm theo Lâm gia chế tạo cầu lông gà hay không.
Cầu lông gà làm không khó, khó là kiểm soát chi phí.
Lâm gia nuôi một đàn linh kê lớn, có thể dễ dàng có được số lượng lớn nguyên liệu, Giang gia bọn họ thì không được, nếu tốn nhiều linh thạch mua lông gà , hiển nhiên là không đáng.
Theo Giang Khanh Xuyên biết, Giang gia dường như cũng từng thử nuôi gà, nhưng vì chi phí nuôi gà tương đối cao, số lượng đàn gà khó tăng nuôi được một nửa đã bỏ cuộc.
Diệp Tịnh Nguyệt: “Vị kia hình như có hôn ước với Giang Đàm Nhi.”
Giang Khanh Xuyên: “Nghe nói là vậy, bất quá, Giang gia dường như không mấy vui vẻ.”
Diệp Tịnh Nguyệt: “Giang Đàm Nhi là song linh căn Hỏa Mộc, khó trách Giang gia không vui.”
Giang Khanh Xuyên: “Chuyện kỳ lạ là phản ứng của Lâm gia, lão tổ Lâm gia cũng không gửi chút lễ vật nào để duy trì quan hệ, dường như không coi trọng cô cháu dâu này.”
Diệp Tịnh Nguyệt: “Có lẽ lão tổ Lâm gia biết thái độ của Giang gia, không muốn cưỡng cầu.”
Giang Khanh Xuyên: “Lão tổ Lâm gia có chút kỳ lạ, theo lý thuyết vị này không nên dễ dàng từ bỏ mối hôn sự này mới đúng.”
Diệp Tịnh Nguyệt cười cười, nói: “Linh căn không đại diện cho tất cả.”
Giang Khanh Xuyên: “Nói cũng phải, suy nghĩ của những nhân vật lớn này không phải những người như chúng ta có thể đoán được.”
Giang Khanh Xuyên nhìn Giang Nghiên Băng một cái, cười nói: “A Nghiên, bánh trứng gà này vị thế nào?”
Giang Nghiên Băng: “Rất ngon, ta thích.”
Giang Khanh Xuyên: “Hình như lão tam nhà Lâm gia là một đứa trẻ rất đặc biệt, đáng tiếc nó quanh năm sống ở Thanh Khê Sơn, rất ít khi xuống núi, nếu không cũng có thể gặp mặt một chút.”
Diệp Tịnh Nguyệt: “Thằng nhóc đó cũng là ngũ linh căn, không biết tu vi thế nào rồi.”
Giang Khanh Xuyên có chút đắc ý nói: “Chắc chắn chậm hơn Nghiên Băng một chút, thằng nhóc đó tuy sớm hiểu chuyện, nhưng Nghiên Băng nhà ta mới là kỳ tài tu luyện.”
Diệp Tịnh Nguyệt: “Sao chàng biết người ta không phải là kỳ tài tu luyện?”
Giang Khanh Xuyên: “Sao có thể có nhiều kỳ tài như vậy? Nghiên Băng nhà ta tuyệt đối là đặc biệt.”
Giang Nghiên Băng vừa gặm bánh trứng gà, vừa nghe cha nương nói chuyện, trong lòng theo bản năng có thêm vài phần tò mò về Lâm Vân Dật.