Không để Mạc Tiểu Nghiêu kịp do dự thêm ba giây, phía dưới đã có một người nữa nhảy lên. Đó là một người đàn ông cao chừng mét tám, khuôn mặt khá ưa nhìn, người gầy, tóc ngắn, phần tóc gần trán được nhuộm vàng. Nổi bật nhất là tai trái của anh ta, từ trên xuống dưới đeo ba chiếc khuyên tai bạc, toát lên vẻ bất cần.

Người đàn ông mặc một chiếc quần jean bạc màu, phần đùi gần đầu gối có vài chỗ rách để lộ phần da thịt không mấy trắng trẻo. Bên trên là chiếc áo phông tay dài màu đen in đầy những chữ cái chồng chéo lên nhau, không thể nào nhìn ra được chữ gì.

Trong lúc Mạc Tiểu Nghiêu quan sát đối phương, anh ta cũng đang đánh giá cô, có lẽ cảm thấy cô không phải kiểu người có thể gây ra nguy hiểm gì.

Vài giây sau, người đàn ông đút hai ngón tay cái vào túi quần jean, một chân duỗi thẳng ra ngoài, mỉm rạng rỡ với Mạc Tiểu Nghiêu, chủ động chào hỏi.

"Ấy da, chào em gái, gặp cô ở đây đúng là duyên phận đấy."

Thế nhưng Mạc Tiểu Nghiêu chẳng mong muốn cái "duyên phận" này chút nào.

Người đàn ông chẳng để tâm đến thái độ lạnh nhạt của cô, tự giới thiệu bản thân: "Tôi là Nhạc Âm, còn cô?"

"Mạc Tiểu Nghiêu." Giọng nói của Mạc Tiểu Nghiêu cũng giống như phong cách làm việc của cô, rõ ràng, dứt khoát.

"Ừm... Cô muốn tôi gọi là Tiểu Nghiêu hay là cô Mạc?" Nhạc Âm vừa nói vừa rút tay trái khỏi túi quần, đưa lên nghịch hai lọn tóc vàng hoe trên trán.

"Mạc Tiểu Nghiêu."

"... Cũng được."

Thấy Mạc Tiểu Nghiêu không có ý định thân thiết, Nhạc Âm nhún vai, quay đầu đánh giá chiếc "xe" mà mình vừa nhảy lên, sau đó cũng ngẩn người vì những thứ trên "xe".

"Trời đất, thứ đồ chơi này mà cũng được gọi là "xe" à?"

Mạc Tiểu Nghiêu gật đầu, nỗi đồng cảm dâng trào trong lòng làm cô không còn giữ vẻ mặt xa cách nữa. Xem ra, Nhạc Âm cùng một nhóm với cô là chắc kèo rồi. Đã phải hợp tác với nhau, chuyện riêng tư thì không cần nói làm gì, song chuyện công thì vẫn nên bàn bạc.

"Anh biết lái không?" Mạc Tiểu Nghiêu bước đến bên cạnh Nhạc Âm. Không có gót giày nên cô đi hơi loạng choạng, còn vô tình giẫm phải thứ gì đó, cúi đầu xuống mới phát hiện ra là đôi dép lê của Nhạc Âm.

Hình chú khỉ màu nâu, trông khá vui mắt.

Tuy Nhạc Âm không bị giẫm vào chân nhưng vẫn có thể cảm nhận được dép mình bị đạp. Anh ta cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó im lặng rút hai chân ra khỏi dép, lùi về sau một bước, cứ thế đứng chân trần trên sân khấu nhỏ.

Mạc Tiểu Nghiêu ngẩng đầu, không hiểu anh ta định làm gì. Trái lại, Nhạc Âm chẳng để tâm đến thái độ lạnh nhạt của cô, chỉ vào đôi giày không gót của cô rồi lại chỉ vào đôi dép lê ngoại cỡ của mình: "Cô đừng đi đôi giày đó nữa, không chê thì đi tạm đôi dép của tôi này. Đây là đường đua, chắc chẳng có dây an toàn đâu, đứng không vững bị hất ra ngoài thì phiền phức lắm."

"... Cảm ơn." Mạc Tiểu Nghiêu im lặng vài giây, sau đó chấp nhận ý tốt của Nhạc Âm. Cô ngồi xuống cởi giày ra, do dự chốc lát, cuối cùng vẫn không nỡ vứt đi mà đá sang một bên. Dù sao đây cũng là đôi giày mới mua tháng trước, tốn mất mấy ngàn tệ, hỏng rồi thì để ngắm thêm vài lần cũng được.

Đứng chân trần trên sân khấu hơi lạnh, cô cũng chẳng hơi đâu mà nghĩ đến chuyện dép của người khác có bẩn hay không, có bị bệnh gì không. Thế nên Mạc Tiểu Nghiêu bước lên xỏ hai chân vào đôi dép lê hình thú, sau đó dậm chân mấy cái cho thoải mái.

Sau khi tìm lại được chút hơi ấm từ đôi dép, cô nhúc nhích các ngón chân thả lỏng, rồi ngẩng đầu hỏi Nhạc Âm: "Anh không thấy lạnh chân à?"

Nhạc Âm hất tóc, cười xòa: "Không sao, tôi quen rồi."

"Mà này, sao anh lại đến đây?" Được người ta cho dép đi, Mạc Tiểu Nghiêu không tiện tiếp tục tỏ vẻ lạnh lùng nữa, huống hồ cô cũng có vấn đề muốn xác nhận: "Bên ngoài… Có phải đã..."

Nhạc Âm nhặt dùi trống lên xoay xoay trong tay, cúi đầu nhìn: "Tận thế tới rồi... Hôm qua tôi thức trắng đêm, sáng về nhà lăn ra ngủ, giờ mới dậy định kiếm gì ăn thì bị kéo đến đây."

"Quả nhiên..." Mạc Tiểu Nghiêu trầm mặt, có cảm giác mọi chuyện rất không chân thực. Rõ ràng mấy tiếng trước cô còn đang vùi đầu vào công việc để cố gắng giành giải thưởng cuối năm, vậy mà giờ đây, đừng nói là công ty mà ngay cả Trái đất cũng biến mất rồi.

"Tận thế hay không, cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa."

Nhạc Âm tung dùi trống lên không trung, sau khi bắt lấy, ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa theo thói quen đặt ở vị trí cách đầu dùi trống một phần ba, ngón áp út và ngón út khép hờ.

Anh ta quay đầu lại nói với Mạc Tiểu Nghiêu: "Với tôi, ban nhạc tan rã chẳng khác gì tận thế. Giờ đã tận thế thật rồi cũng tốt, đỡ phải nghĩ xem sau này sống sao nữa."

Nói xong, anh ta vung dùi trống gõ lên bộ trống trước mặt. Nhìn thì có vẻ tùy ý nhưng lại rất có nhịp điệu, chứng tỏ đã từng luyện tập rất nhiều.

Mạc Tiểu Nghiêu thấy vậy cũng không làm phiền anh ta nữa mà quay sang quan sát tình hình xung quanh. Lúc này, trên tất cả các "xe" đều đã có người, chỉ khác nhau ở số lượng.

Những loại "xe" một chỗ như xe đạp, chổi bay, nắp cống bay, thằn lăn bay vỗ cánh,... Sau khi đã có người, chúng lập tức xuất hiện một lớp chắn màu đỏ ngăn không cho người khác leo lên.

Còn loại sân khấu nhỏ mà Mạc Tiểu Nghiêu đang đứng thì phát sáng màu xanh lam, rõ ràng đang báo hiệu chưa đủ người, vẫn có thể lên thêm.

Mạc Tiểu Nghiêu đảo mắt nhìn một vòng, loại "xe" chở được nhiều người như thế này cũng không ít. Ví dụ như chiếc xe việt dã cách đó khoảng một trăm hai mươi mét về phía trước bên trái và chiếc xe ba bánh điện cách đó khoảng năm mươi mét về phía sau bên phải, đều chỉ có hai người trên xe.

Tất nhiên bên dưới những chiếc xe đó có rất nhiều người đang chen lấn, xô đẩy. Người này vừa mới bám lên cửa xe định chui vào thì chân đã bị người phía sau kéo lại. Người kia muốn né đám đông, tính chui vào từ cửa sổ nhưng vì bị quá nhiều người nhìn chằm chằm nên không thể thực hiện được.

Mạc Tiểu Nghiêu thấy vậy chỉ biết lắc đầu ngao ngán, lẩm bẩm: "Còn nhiều chỗ trống thế kia mà, sao cứ phải chen chúc vào mấy chiếc "xe" đó... Thiếu sáng tạo quá thể."

Tất nhiên cô sẽ không thừa nhận rằng mình chọn sân khấu nhỏ này là vì không "bốc" được chiếc xe nào xung quanh đâu.

"Ít nhất họ cũng biết lái mấy chiếc xe đó. Còn cô, nếu cứ tiếp tục lãng phí thời gian để quan sát người khác, e là một phút nữa cô chỉ có thể đứng đây mà ghen tỵ với vận may của họ thôi."

Mạc Tiểu Nghiêu giật mình quay đầu lại, không biết từ lúc nào đã có một người đàn ông đứng sau lưng mình cách khoảng nửa bước chân.

Người đàn ông này tầm mét tám, cao hơn Nhạc Âm nửa cái đầu, đôi mắt sâu thẳm, gương mặt sắc nét, dáng vóc cân đối, không gầy gò như Nhạc Âm mà toát lên vẻ mạnh mẽ.

Mạc Tiểu Nghiêu cảm thấy, chắc chắn người này thuộc kiểu "mặc đồ vào trông thì gầy nhưng cởi ra thì cơ bắp cuồn cuộn". Ít nhất nhìn đối phương khá hút mắt, gu ăn mặc không tệ.

Người đàn ông mặc một chiếc áo len cổ lọ màu xanh đen, bên ngoài là áo gi-lê họa tiết kẻ sọc đỏ và xanh trên nền màu be nhạt, quần tây màu nâu đậm, áo khoác dáng dài bằng vải cashmere màu xám tro vừa ấm áp vừa thời trang, toát lên vẻ phóng khoáng pha chút lịch lãm.

Nếu như Nhạc Âm là anh trai hàng xóm thì người đàn ông này đích thị là sếp tổng bá đạo.

Ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông quan sát Mạc Tiểu Nghiêu từ trên xuống dưới, dừng lại một chút ở đôi dép lê hình khỉ, cuối cùng do nhớ đến quy tắc "không nên tùy tiện đánh giá trang phục của phụ nữ" nên chỉ buông một câu chẳng mấy chân thành: "... Gu cô độc đáo thật."

Mạc Tiểu Nghiêu lạnh lùng: Không phải, tôi không có, đừng nói linh tinh.

Hình như người đàn ông không có ý định giới thiệu bản thân, anh giơ tay trái lên xem đồng hồ, thản nhiên hỏi: "Còn một phút bốn lăm giây nữa là đến thời gian thông báo, có ai biết cách điều khiển thứ này không?"

Mạc Tiểu Nghiêu im lặng bước đến cầm cây đàn bass lên, lướt nhẹ ngón tay trên dây đàn, chuỗi âm thanh du dương vang lên: "Bass hoặc guitar sẽ điều khiển hướng đi, tay trống hoặc đàn keyboard điều khiển tốc độ, mic để tấn công. Vừa nãy lúc bước lên đây, tôi nghe thấy giọng nói kia thông báo trong đầu như vậy, mấy người không nghe à?"

Lúc này Nhạc Âm cũng dừng động tác, khẽ lắc đầu: "Tôi không nghe thấy gì cả."

Người đàn ông khoanh tay trước ngực, bước đến chỗ chiếc keyboard, đặt tay lên phím đàn, linh hoạt chơi một đoạn nhạc ngắn. Sau khi chơi xong anh mới xoay người lại: "Tôi cũng không."

"Vậy chắc là đặc quyền của người đầu tiên bước lên đây rồi." Mạc Tiểu Nghiêu đưa ra kết luận, cô thoáng liếc nhìn những người đang chen lấn xô đẩy để giành chỗ trên những chiếc "xe" quen thuộc, rồi quay lại giơ cây đàn bass trong tay về phía hai người còn lại: "Nói trước nhé, tôi biết chơi mỗi bass, mà cũng chỉ là nghiệp dư, toàn chơi mấy bài cũ thôi."

Nhạc Âm xua tay tỏ vẻ không thành vấn đề: "Ban nhạc bọn tôi tuy tầm thường nhưng dù sao cũng là ban nhạc, tôi phối hợp với hai người là được."

Người đàn ông kia nghiêng đầu, mỉm cười: "Tôi không nghe nhiều nhạc thịnh hành lắm. Nhưng nếu là nhạc giao hưởng hoặc những bài hát cũ quen thuộc thì tôi có thể thử xem."

Mạc Tiểu Nghiêu và Nhạc Âm nhìn nhau, tuy mới quen biết chưa đầy hai phút nhưng cả hai đều hiểu rõ ý của đối phương qua ánh mắt.

Nhạc giao hưởng á? Xin lỗi, đây chịu!

"Vậy... Hay là thử mấy bài cũ nhé?" Nhạc Âm không muốn nhận thua trong lĩnh vực sở trường duy nhất của mình, bèn thử đề xuất một số bài hát mà anh ta cho là cũ đến mức không thể cũ hơn được nữa. Song, hai người còn lại, người này chỉ cười mà không nói, người kia chỉ biết lắc đầu.

Nhạc Âm bắt đầu cảm thấy lo lắng cho đường chân tóc của mình... Đương nhiên khả năng cao là anh ta sẽ "toang" trước, mà "toang" rồi thì còn lo lắng gì nữa.

Mắt thấy chỉ còn một phút cuối cùng, Nhạc Âm cắn răng, nhắm mắt đưa ra đề nghị cuối cùng: "Hay là bài "Chúng ta cùng chèo thuyền nào" được không, bài này chắc chắn hai người phải biết chứ?"

Mạc Tiểu Nghiêu thở phào nhẹ nhõm: "Biết. Không chỉ bài này, tôi còn biết cả bài "Vịt mẹ dắt đàn con" nữa." Về phần tại sao toàn là những bài hát thiếu nhi, Mạc Tiểu Nghiêu bày tỏ một lời khó nói hết. Cô hoàn toàn không muốn nhớ lại những ngày tháng khổ sở khi mới học chơi bass.

Đây cũng là một trong những lý do khiến cô bỏ dở giữa chừng. Ai đời cầm cây đàn bass trên tay mà chỉ biết gảy mỗi "Vịt mẹ dắt đàn con" chứ?

Nghe Mạc Tiểu Nghiêu nói biết, Nhạc Âm vội vàng nhìn về phía người đàn ông còn lại, chỉ sợ đối phương lại nói không biết: "Anh zai, anh biết bài này chứ? À, tôi là Nhạc Âm, còn đây là Mạc Tiểu Nghiêu, anh tên gì vậy?"

"Khương Yển." Người đàn ông cau mày, vẻ chán ghét hiện rõ trên mặt: "Không còn lựa chọn nào khác à?"

Dường như nhạc thiếu nhi đã mở ra một cánh cửa lớn trong tâm trí Mạc Tiểu Nghiêu, rất nhiều bài hát bị lãng quên theo năm tháng bỗng ùa về. Cô bất đắc dĩ liếc Khương Yển, thản nhiên nói: "Bài "Hai chú hổ" cũng được, anh chọn đi."

"Thế "Chúng ta cùng chèo thuyền nào" đi." Khương Yển quyết định ngay. Bây giờ anh có hơi hối hận vì đã lên chiếc "thuyền giặc" này, cảm giác như mình sẽ bị hai người đối diện kéo vào một vực thẳm kỳ quái nào đó.

Biết thế này, thà lúc trước anh cứ nổ tung cùng Trái đất cho xong.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play