Chu Thanh Vinh kể cho Du Hành nghe một tin tức mới thăm dò được. Sáng nay có người thân của một hộ trong làng đến, vốn cũng là dân địa phương ở mười bảy thôn khác, nhà có đất có nhà, không cần đi lánh nạn. Sáng nay đến đây thực sự không còn cách nào khác, làng họ xảy ra nội chiến, vì chút lương thực mà bất chấp luân thường đạo lý, đưa dao chĩa vào người nhà. 
"Nhà đó thành thật đem hết lương thực trong nhà nộp ra, thành khẩn không gì bằng. Khi bọn cướp vừa đi liền bỏ trốn khỏi làng, đến đây nương nhờ họ hàng." Trải qua đêm hỗn chiến đó, Thanh Vinh không cảm thấy tin này quá kinh hoàng nữa, phản ứng đầu tiên là nghĩ cách tự bảo vệ nhà mình. Anh ta trình bày kế hoạch mới với Du Hành, bà gật đầu: "Vũ khí thiếu gì cứ nói, ngôi làng này chỉ cần chúng ta ở một ngày thì nhất định phải bảo vệ." 
Bà vỗ nhẹ tay Thanh Vinh, nhìn quầng thâm dưới mắt và bộ râu lởm chởm của anh ta mỉm cười: "Mọi việc từ từ, nghĩ đến hai đứa nhỏ ở nhà đi." 
Thanh Vinh quả nhiên chậm lại. 
Cuối năm thứ năm sau tận thế, anh ta đã biến Lão Khang thôn thành một pháo đài kiên cố. Công sức bỏ ra được đền đáp, khi nhổ sợi tóc bạc trên đầu, Thanh Vinh cũng không thấy đau lòng nữa. 
Sắp đến Tết rồi, Du Hành định lên núi săn thêm đồ ngon, trước đây con hươu tiết kiệm ăn suốt nửa năm, không đảm bảo no đủ nhưng có thể thỉnh thoảng nếm chút thịt. Sống tằn tiện như vậy cũng là bất đắc dĩ, gạo mì trong nhà mấy hôm trước đã hết sạch, may mà bé Chu Nguyệt Đình giờ đã lớn hơn có thể nhai thức ăn khác, không có cháo cũng không sao. 
Hơn nữa, cuối năm và đầu năm là thời điểm nhiệt độ thấp nhất, mỗi năm giai đoạn này việc săn bắn và hái lượm trên núi sẽ khó khăn hơn nhiều. Vạn vật thực sự tiêu điều. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play