Sự khoáng đạt và chân thành của Trâu Ngưng càng làm nổi bật sự xấu xí của những người kia, Du Hành có cảm tình hơn với cô, rất ít người không thích một người sáng sủa như vậy, anh đối diện với cô, sinh ra cảm giác tự hổ thẹn. “Cô nói vậy khiến tôi rất xấu hổ, tôi không phải vô tư mà cứu cô.” Anh chỉ vào trận phù trong toa tàu, “Ở trạm trước chúng tôi đã sống rất khó khăn rồi, thật lòng mà nói gặp được cô tôi rất vui, sự mạnh mẽ của cô cho tôi thấy thêm một phần hy vọng sống sót.”
Trâu Ngưng lại cười, bình thường cô ít biểu lộ cảm xúc trên khuôn mặt, ít khi cười nói, thuộc kiểu tính cách thanh lãnh, lúc này liên tục nở nụ cười, liền lộ ra vài phần nét dịu dàng của một cô gái trẻ tuổi. “Tôi hiểu ý anh, Trương đạo hữu, nhưng chuyện không thể tính như vậy. Sự giúp đỡ của anh không hề giả dối, tôi thật lòng cảm ơn anh.”
Có thêm những phù giấy này, Trâu Ngưng lại bố trí gia cố thêm một lần, mệt mỏi đến mức ngã oặt xuống đất.
“Cô đã cố gắng hết sức rồi, đừng tạo áp lực cho bản thân, cảm ơn cô vì những nỗ lực cô đã làm cho chúng tôi. Sống chết thế nào, tiếp theo đành xem số phận vậy.”
Trâu Ngưng im lặng một hồi rồi đột nhiên hỏi: “Tôi thấy anh dường như không có pháp khí gì, ngay cả kiếm gỗ đào cũng không có?”
“Quên mang rồi, đều ở nhà cả.”
“Nếu không chê, những thứ này cho anh dùng đi, đây là tôi chuẩn bị cho em trai tôi, nó mới mười ba tuổi đã bộc lộ ra thiên phú rất tốt, năn nỉ tôi chuẩn bị pháp khí cho nó, tôi định đợi đến sinh nhật nó thì tặng, bây giờ vừa hay cho anh, mới tính là vật tận dụng.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play