Bọn họ rẽ thuyền đi qua gia nhập vào đội xếp hàng lên tàu.
Trước khi lên tàu Du Hành đã đi hỏi thăm gia đình kia nhưng họ đã không còn ở chỗ cũ.
Sau khi lên thuyền, họ giao bốn cân lương thực, người đàn ông xác định đủ trọng lượng thì vừa mỉm cười vừa nhìn những thứ mà họ mang tới nói: “ Mọi người hãy tìm một chỗ nào đó trên boong tàu rồi đợi nhé, chúng tôi đi kéo phủ tấm bạt nhựa lên lỡ như trời có mưa cũng không lo.”
Đây là một chiếc tàu hàng có kích cỡ khá lớn nên boong tàu cũng rất rộng. Những người lên thuyền từ sáng đều đợi ở đây cả. Nhân viên trên tàu thấy bọn họ có chút của cải bèn đề nghị mỗi người bỏ ra thêm năm cân lương thực thì có thể chia cho một giường ở kí túc xá trong khoang tàu.
“Cho hỏi lúc nào thì tàu xuất phát?”
Người đàn ông nhìn xung quanh một lượt nói: “Nếu thời tiết không thay đổi, thì cũng phải đợi phía trên ngồi đầy người rồi mới đi, cùng lắm là hai đến ba ngày nữa thôi.”
Đi một chuyến cũng phải lấy lại được vốn chứ.
Du Hành gật đầu, cùng Trương Thao đi vào bên trong, theo như lời người kia vừa nói thì xem ra vẫn còn người đến. Bọn họ chọn một góc nhỏ ngồi xuống rồi để hai chiếc thuyền nhựa lên kệ đựng đồ bên cạnh.
Hai người phụ nữ và đứa bé ngồi bên trong, Trương Thao và Du Hành ngồi vây quanh bên ngoài. Những tiếng ồn ào hối hả làm cho Ngũ Bình An tỉnh giấc, há miệng muốn khóc. Vì vậy Ngũ Thường Hân vội vàng dỗ dành thằng bé: “Bình An không khóc, không khóc…cậu cho con ngồi tàu này, nhìn xem…”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT