Ngày hôm sau, hắn nhìn thấy một con mèo đốm đen nền trắng, vừa mới bắt đầu hắn còn tưởng rằng là gấu trúc! Cho đến khi con mèo kia đứng dậy duỗi lưng, phát ra một tiếng hùng hồn "Meo meo oa oa", hắn mới xác định là mèo. Con mèo kia cũng quá lớn, làm ổ chiếm cứ một nửa phòng khách, chờ nó đi ra ngoài tầm nhìn của Du Hành từ có thể giải phóng, lúc này mới nhìn thấy tình hình chiến đấu tối hôm qua của Miêu Điểu đại chiến kinh người, trên mặt đất là một tầng thực vật màu xanh lá cây bị ép đến nát bấy, phòng ốc thoạt nhìn bảy ngã tám lệch, vừa rồi con mèo kia từ cửa đi ra ngoài - - cửa đã sớm không còn, thay vào đó là một cái động bất quy tắc cực lớn, lại xóc xuống không ít hòn đá.
Chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ không thể ở đây, Yul nghĩ.
Hắn làm tốt muốn đi ra ngoài chuẩn bị, nhưng không có lập tức thực thi, hắn thử lại hai tháng, vẫn là không cách nào luyện ra khí cảm, duy nhất thu hoạch chính là thân thể trải qua dài đến bốn tháng, không hề gián đoạn rèn luyện trở nên cường tráng rất nhiều, lại bởi vì mỗi ngày ăn thuốc dinh dưỡng, thân thể dinh dưỡng được sung phần bổ sung, lúc này hắn so với bốn tháng trước càng nhiều hai phần ra ngoài sống sót sức mạnh.
Được rồi, Du Hành đã chuẩn bị kỹ lưỡng trước khi ra ngoài. Vũ khí duy nhất anh ta có thể sử dụng lúc này là một lá chắn phòng hộ, vừa có thể phòng thủ vừa có thể tấn công. Anh ta đã luyện tập rất nhiều lần để có thể lấy đồ từ nhẫn trữ vật ra nhanh nhất có thể, sau đó dùng thân hình tí hon của mình để ấn công tắc của viên gạch lớn kia. Tấn công bằng điện sẽ là lá bài bảo mệnh lớn nhất của anh ta. Còn việc điều khiển cơ giáp để phản công, hiện tại không phải là một ý hay. Mặc dù có thể điều khiển thông qua kết nối tinh thần, nhưng việc tiếp xúc với màn hình quang học là điều cần thiết, và với tình trạng hiện tại của anh ta, anh ta không thể sử dụng nó ở mức độ tốt.
Anh ta chọn thời điểm con mèo ra ngoài kiếm ăn để cất cơ giáp đi và rời khỏi ngôi nhà đã đổ nát này. Ra khỏi cửa và xuống lầu, anh nhìn thế giới đã thay đổi hoàn toàn và cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé. Không phải anh ta đột nhiên trở nên văn vẻ triết lý, mà là dưới sự tương phản của môi trường rộng lớn này, anh ta thực sự nhỏ bé đến mức không thể tin được.
Chỉ thấy trước mắt là những ngọn cỏ cao chót vót, không thấy đỉnh (lá cỏ còn to hơn eo anh), cây cối thì toàn là những gã khổng lồ siêu cấp, anh chỉ có thể thấy một mảng màu nâu (thân cây quá to, mà anh lại quá nhỏ). Hơn nữa, anh còn thấy đàn chim bay rợp trời che kín cả ánh nắng, không nhìn ra là loại chim gì (quá quá quá xa), thậm chí khi đàn chim bay sà thấp xuống, cơn gió do cánh chim tạo ra đã cuốn anh lên, đập vào bụi cỏ dại mới dừng lại. Du Hành ôm lấy đám cỏ dại rồi trượt xuống, tay bị cứa những vết thương sâu hoắm, đau nhói và máu chảy không ngừng.
Lại có tiếng chim kêu, anh không kịp để ý đến vết thương nữa, vội vàng nằm sấp xuống ôm chặt lấy cỏ dại (ôm không xuể!). Quả nhiên, giây tiếp theo một cơn gió mạnh lại ập đến. Nhìn từ trên cao, cả một mảng cỏ dại xanh mướt, thẳng tắp bị gió thổi, đồng loạt nghiêng về một hướng, tạo thành những gợn sóng xanh biếc, cảnh tượng đó đẹp và nên thơ không thể tả xiết.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play