Cửa từ từ được mở ra, Du Hành trốn trong bóng tối không lộ ra chút thân hình nào, mẹ Trịnh chỉ mở một khe nhỏ, hỏi: "Anh đập cửa nhà tôi làm gì?"
"Ối chà, bà cô chịu mở cửa rồi à?" Người đàn ông thu búa lại, cười hề hề nói: "Tôi đập nãy giờ muốn chết luôn rồi, em gái đâu? Sao không ra thế?" Hắn ta nhìn vào khe cửa, bên trong tối om chẳng nhìn thấy gì, hắn ta mặt tối sầm: "Bà bảo nó ra đây!"
Mẹ Trịnh cứng nhắc nói: "Anh tìm con gái tôi làm gì chúng tôi có quen biết gì anh đâu! Anh mau đi đi tôi đóng cửa đây."
"Hừ bà già này!" Người đàn ông nhổ điếu thuốc ra giẫm nát, "Đừng có rót rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, bây giờ các người là cái gì các người biết không? Đó là lợn trong lồng! Mặc tôi làm thịt. Được thôi, bây giờ bà không mở cửa, tôi sẽ tự mình đập, đợi đập xong, tôi mỗi ngày thịt một con, ngày đầu tiên sẽ thịt bà trước, tuy nhìn hơi già nhưng miễn cưỡng vẫn ăn được, ngày thứ hai thì thịt em gái, trước khi thịt chắc chắn phải nếm thử mùi vị đã, bà già, có cần tôi nói cho bà biết nếm thử như thế nào không, tôi—"
Một viên đạn trúng ngay giữa trán hắn ta, biểu cảm của hắn ta dừng lại ở lúc trêu chọc lả lơi, khóe miệng thậm chí còn nhếch lên, một bộ dạng vô lại. Sau đó hắn ta ngã xuống.
Mẹ Trịnh bịt miệng không dám kêu thành tiếng, máu bắn lên mặt bà, theo trán chảy vào mắt vào mũi, dính dính ấm ấm. Bà hơi buồn nôn, cố gắng kìm nén cảm giác muốn nôn mửa mở cửa, tay chân nhanh nhẹn kéo xác vào căn nhà trống đối diện.
Còn Du Hành và Trịnh Hằng Lợi thì lau sạch vết máu trên mặt đất, cuối cùng đóng cửa lại đóng thêm ván gỗ, đều cảm thấy như vừa chết đi sống lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT