Du Hành ném cái khăn lông bọc ống giảm thanh đi, rồi cất súng, lần này đến cả Trịnh Hằng Lợi cũng bị dọa cho hoảng sợ, mắt trợn tròn xoe. Một lúc sau, thi thể hoàn toàn nguội lạnh, thi thể cao hơn hai mét co lại thành dáng vẻ ban đầu, trông giống như một thi thể của một người đàn ông trung niên nho nhã. Bất kể là răng nanh miệng rộng hay tay dài, tất cả đều biến mất không thấy.
“Chuyện, chuyện gì đang xảy ra vậy!” Mẹ Trịnh nhìn con gái lớn, rồi lại nhìn con gái út, thật muốn ngất đi cho xong. Nhưng không được.
“Con giết người rồi!” Con gái giết người rồi!
“Suỵt, mẹ đừng lớn tiếng.” Du Hành ngăn bà lại, chỉ ra bên ngoài: “Mẹ nghe đi—”
Mẹ Trịnh vừa rồi vì căng thẳng và sợ hãi mà tim đập thình thịch, lúc này màng nhĩ ù hết cả lên, nghe một lúc lâu mới nghe được động tĩnh bên ngoài, đó là tiếng la hét, đó là tiếng kêu thảm thiết.
Tiếng la hét kêu thảm thiết!
Trái tim bà dường như muốn nhảy ra ngoài, không tự chủ được mà cẩn thận đi đến bên cửa sổ, vén một góc rèm cửa sổ, vừa vặn một bóng đen bay qua trước cửa sổ, bà trợn to mắt, thấy con quái vật không ra người không ra ngợm kia nhào vào một ban công của tòa nhà đối diện, đập vỡ cửa kính, vài giây sau lại có tiếng la hét vang lên, âm thanh kia thê lương thảm thiết đến nhường nào, nhưng lại đột ngột dừng lại khi âm thanh lên đến cao trào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT