Trên Hoàng Tùng sơn náo nhiệt như đón Tết khi các đạo sĩ trở về. Mọi người cũng tranh thủ thời gian điều trị thân thể, giết xong một con rồi vẫn còn sáu con nữa mà!
“Cũng không biết liệu có đạo hữu nào khác cũng đang làm việc giống chúng ta không nhỉ?” Gia Lâm chống cằm có chút mong đợi nghĩ.
“Hẳn là có chứ.” Gia Hà do dự nói, hắn nhìn về phía phòng chưởng môn, trong mắt đầy vẻ ngưỡng mộ và kính phục. Gia Lâm cười rộ lên: “Chưởng môn thật sự rất lợi hại, sư phụ hắn cũng nên an tâm rồi, chúng ta những đệ tử này không có ai có thể kế thừa y bát của ông ấy.” Nỗi buồn lo của sư phụ, đa số đệ tử đều biết. Trừng Tâm sư huynh và bọn họ… quá kiêu ngạo, quá nặng lợi ích cá nhân. Nếu sư phụ biết sau khi ông đi các sư huynh đã rời khỏi tông môn, nhất định sẽ rất thất vọng.
Hai người liếc nhìn nhau, đều cười, chờ đợi tương lai: “Nếu có đạo hữu khác cũng đang tận tâm với sự nghiệp này thì tốt quá, sớm chút giết hết Hạn Bạt còn đem thiên hạ an bình, chúng ta cũng có thể an định lại chuyên tâm tu luyện. Chưởng môn nói còn có rất nhiều thứ chưa có thời gian dạy chúng ta mà.”
Ngày tháng tu chỉnh trôi qua rất nhanh, trong lúc đó cũng đã chôn cất những người hy sinh để họ an nghỉ. Hỗ Tây tộc lần này cũng muốn đi, nói: “Tây bộ chúng ta quen thuộc hơn một chút.” Họ rời nhà mấy năm, cũng muốn về tộc xem sao, hơn nữa tây bộ có dị tượng, có lẽ hộ tộc cương thi cũng có manh mối. Còn có Đại sư Dung Viên, cũng phái ra ba đệ tử.
Chỉ là khi sắp xuất phát, đạo trưởng Trần Minh Ngộ qua đời. Mọi người sau khi đưa linh cữu đi mới rời đi.
Du Hành theo lệ thường bấm tay tính toán, mưa xuân đến, nghi ra ngoài.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play