Tưởng Trân Tranh đã bị đổi đi.
Nàng vừa khóc vừa nói: “Ba em bị bệnh nặng lắm, chúng em không tìm được bác sĩ với thuốc. Sau này dì em tìm được một người mở phòng khám, ông ta nói có thuốc, nhưng muốn mua một cô vợ.”
“Em tự nguyện thôi, chỉ cần cứu được ba em, em nhất định bằng lòng. Ba em tốt với em lắm, em muốn gì ông ấy cũng mua cho, em bị bệnh ông ấy thức trắng đêm canh em. Em nhất định phải cứu ba…”
Nhưng nàng đã bị lừa. Người đàn ông đó đưa nàng đi suốt đêm, thuốc tốt thì chẳng cho. “Đã một tháng rồi! Ba em, không biết ba em còn sống không ô ô ô.” Mỗi đêm nàng đều đau đớn muốn chết, nàng cầu cứu những người khác nhưng không ai muốn giúp. Một người phụ nữ đi cùng còn nói với nàng: “Chấp nhận số phận đi, ít nhất bây giờ có đồ ăn đồ uống, đợi đến Lộ Thành là được cứu rồi.”
Nhưng nàng không cam lòng. Nàng đã học nhiều như vậy, thành tích rất tốt, nàng vốn muốn vào đại học… Nàng vốn muốn…
Tưởng Trân Tranh khóc càng dữ dội, Du Hành vỗ vỗ lưng nàng, an ủi: “Hiện tại người các nơi đều đang hướng về Lộ Thành, có lẽ người nhà cậu cũng sẽ đến đó.”
“… Ưm.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT