Trên bàn tiệc chính trong bữa tiệc mừng công, có một cậu trai trẻ đang ngồi.
Cậu mặc một bộ vest lịch lãm, đeo cặp kính gọng vàng, đôi mắt màu hổ phách nhạt.
Khóe miệng cậu thoáng chút ý cười đầy tao nhã, trông ôn hòa, lịch thiệp, toát lên vẻ ưu nhã và kiêu hãnh khó tả.
Đây là năm thứ 17 kể từ khi mạt thế bắt đầu.
Nhân loại đã trả một cái giá rất đắt để cuối cùng cũng chấm dứt được kiếp nạn này.
Sau nửa năm nghỉ ngơi và hồi phục, họ tổ chức một bữa tiệc mừng công, những người có mặt đều là những người đã có cống hiến trong thời mạt thế.
Công lao càng lớn, chỗ ngồi càng ở phía trên.
Vị trí của cậu trai trẻ quả thực quá nổi bật, khiến không ít người thắc mắc.
“Người kia là ai? Trẻ như vậy, sao lại có thể ngồi ở bàn chính trong tiệc mừng công?”
“Cậu ấy đương nhiên là có thể. Dù sao thì cậu ấy chính là Tống Trục Lan mà!”
“Tống Trục Lan trong truyền thuyết đó ư?”
“Đúng vậy, nếu không có kế hoạch do cậu ấy vạch ra, chúng ta đã sớm chết đói trong nạn đói, hoặc bỏ mạng trong miệng thú dữ rồi. Hơn nữa, cậu ấy không chỉ có đầu óc nhạy bén, mà thân thủ lại càng lợi hại.”
Người đặt câu hỏi ban nãy hít một hơi khí lạnh: “Cậu ta trông có vẻ mảnh khảnh, lại còn trẻ như vậy, tôi cứ tưởng—”
Người đàn ông trung niên đột nhiên rùng mình, cảm thấy một ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ đang nhìn chằm chằm vào mình, khiến lưng ông ta toát mồ hôi lạnh.
Nhưng khi ngẩng đầu lên, ông ta chỉ nhìn thấy Tống Trục Lan ở phía xa.
Người trong truyền thuyết ấy nâng ly rượu, khẽ mỉm cười, vô tình hay cố ý, vừa đúng lúc nhìn về phía người đàn ông kia. Nụ cười ôn hòa, đúng mực, không thể bắt bẻ được điểm nào.
Nhưng người đàn ông lại vô cớ cảm thấy lạnh sống lưng.
Rượu đã ngà ngà say, một người bạn của Tống Trục Lan vỗ vai cậu, nói líu cả lưỡi: “Thoát khỏi mạt thế thật tốt quá! Sau này sẽ không còn phải lo không có cơm ăn, không được ngủ ngon, chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ trở thành mồi ngon trong bụng lũ thú dữ điên cuồng.”
“Đúng vậy, thời buổi thái bình thật tốt. Cậu xem mới nửa năm thôi mà ngành công nghiệp giải trí cũng phát triển trở lại. Mấy hôm trước, tớ còn đọc một cuốn tiểu thuyết, bên trong có nhân vật phụ lại trùng tên với Lan ca—”
“Quyển nào quyển nào!”
“Mau cho tớ xem nào, ai mà to gan thế!”
Bạn bè túm tụm lại cười nói, tò mò bàn tán về câu chuyện của nhân vật phụ trùng tên.
Nhân vật phụ đó là một tiểu minh tinh, chẳng có tài cán gì, tính cách lại cực kỳ tệ, cuối cùng kết cục bi thảm. Hoàn toàn khác biệt với Tống Trục Lan thật sự.
Trong khi đám bạn bè cố tìm xem kẻ nào lại cả gan mượn tên Lan ca của họ, thì bản thân Tống Trục Lan lại không nói gì, chỉ hơi cụp mắt xuống, che giấu vẻ mặt nhàm chán.
Mạt thế kết thúc đã nửa năm, cuộc sống đã trở lại bình lặng.
Nhưng cậu luôn cảm thấy không chân thực.
Thậm chí còn cảm thấy cuộc sống như vậy... quá đỗi bình lặng.
Sảnh tiệc vàng son lộng lẫy. Tiếng nhạc du dương êm tai.
Cậu thiếu niên mảnh khảnh đứng giữa sảnh tiệc, dưới chân là một đống mảnh vỡ thủy tinh.
Cậu mặc một bộ âu phục vừa vặn, tôn lên vóc dáng cao ráo, thẳng tắp và gương mặt tuấn tú. Cậu thiếu niên có dung mạo thanh tú, sáng sủa, vẻ đẹp dù đặt ở đâu cũng đủ khiến người ta phải trầm trồ khen ngợi.
Chỉ có điều hiện tại, đầu tóc, cổ áo cậu dính đầy lòng trắng và lòng đỏ trứng, chiếc áo sơ mi trắng bị rượu vang nhuộm đỏ. Lòng trứng gà quyện với rượu vang đỏ, nhỏ tong tong xuống theo đường may ống quần, cả người cậu trông vô cùng thảm hại.
Một đám người mặc vest đi giày da đứng vây quanh cách đó không xa, chỉ trỏ về phía cậu.
“Anti-fan thời nay đáng sợ vậy sao? Lao vào tận sảnh tiệc ném trứng thối vào người ta?”
“Haizz, dù sao đó cũng là anti-fan của Tống Trục Lan. Theo tôi thì ban tổ chức đáng lẽ không nên mời cậu ta tới, làm hỏng cả bữa tiệc.”
“Có cậu ta ở đây vốn đã đủ mất hứng rồi, lại còn gây ra chuyện thế này.”
“Đúng vậy, lần sau có sự kiện nào mà có cậu ta thì chúng tôi sẽ không tham dự, để tránh rước họa vào thân.”
Họ thì thầm bàn tán, nhưng không một ai tiến lên xử lý mớ hỗn độn trên sàn, và cậu thiếu niên như chuột chạy qua đường giữa mớ hỗn độn ấy.
Trong lúc nói chuyện, cậu thiếu niên đang là tâm điểm bàn tán bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt màu hổ phách nhạt của cậu chậm rãi quét nhìn xung quanh, ánh mắt lạnh lẽo, sắc như dao.
Những người bị ánh mắt cậu lướt qua đều rùng mình, xoa xoa cánh tay.
“Sao trong sảnh lạnh thế nhỉ, điều hòa bật thấp quá rồi.”
“Ban tổ chức làm ăn chán thật, sao giờ này còn chưa có người tới dọn dẹp.”
Đám đông lẩm bẩm rồi từ từ tản ra, nhưng cậu thiếu niên vẫn đứng yên tại chỗ.
Tống Trục Lan dùng mũi giày nghiền nát một mảnh thủy tinh trên sàn, khẽ nhíu mày.
Nơi này đang tổ chức một bữa tiệc, quy mô không lớn, nhưng trang hoàng lộng lẫy, tinh xảo. Thế giới của cậu chỉ vừa mới thoát khỏi mạt thế không lâu, không thể nào phô trương lãng phí như vậy được.
Vậy đây là đâu?
Vừa rồi ở tiệc mừng công cậu đã uống hơi say, nghỉ một lát, lúc mở mắt ra lần nữa, đã ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Nếu chỉ có vậy thì còn dễ nói, quan trọng nhất là không biết nguyên chủ của thân thể này đã trải qua chuyện gì, bị người ta ném trứng thối đầy người, quần áo còn bị hắt rượu vang. Dịch trứng và rượu vang nhớp nháp khiến quần áo dính chặt vào da thịt.
Tống Trục Lan vốn rất ưa sạch sẽ, ngay cả trong thời mạt thế cũng cố gắng giữ gìn hình ảnh của mình. Bị ném trứng thối đầy đầu đầy cổ như bây giờ khiến cậu cực kỳ khó chịu, đến nụ cười thường trực trên mặt cũng sắp không giữ nổi.
Những ký ức rời rạc về nguyên chủ dần hiện lên trong đầu Tống Trục Lan khi nghe người ngoài bàn tán, một cuộc đời hào nhoáng nhưng ngớ ngẩn, giống như tình tiết chỉ có trong tiểu thuyết.
Ánh mắt Tống Trục Lan trầm xuống, cậu bỗng nhớ tới cuốn tiểu thuyết mà bạn bè đã nhắc đến ở bàn tiệc.
“Tiểu Lan!”
Lúc này, một tiếng gọi từ phía trước cắt ngang dòng suy nghĩ của Tống Trục Lan.
Một người đàn ông trung niên có thân hình tròn trịa chạy vội tới từ phía bên kia mớ hỗn độn, mặt đầy mồ hôi.
Tống Trục Lan không quen biết người này, nhưng tên của người đàn ông này lại hiện lên trong đầu cậu.
Tưởng Tiểu Phong, trợ lý của nhân vật pháo hôi Tống Trục Lan trong cuốn tiểu thuyết kia.
Vậy là, cậu đã xuyên sách?
Trong lúc đang suy nghĩ, Tưởng Tiểu Phong đã chạy tới bên cạnh Tống Trục Lan, ông không kịp lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt lo lắng: “Tiểu Lan, cậu không sao chứ! Anti-fan gây rối vừa rồi đã bị đưa đi rồi, vài ngày nữa chắc chắn sẽ cho cậu một lời giải thích. Ban tổ chức đã chuẩn bị phòng trên lầu cho cậu rồi, mau lên tắm rửa thay đồ đi, một tiếng nữa chúng ta còn phải về đoàn phim.”
Ông vừa nói vừa căng thẳng quan sát sắc mặt Tống Trục Lan, thầm tính toán xem nên khuyên giải thế nào. Nghệ sĩ nhà mình tính tình nóng nảy, vô cớ bị người ta ném trứng thối, chắc chắn sẽ làm ầm lên một trận mới chịu thôi.
Nhưng Tống Trục Lan lại không hề nóng nảy như ông tưởng tượng, giọng điệu cố gắng giữ vẻ bình thản hỏi: “Bữa tiệc này tuy quy mô không lớn, nhưng điều kiện an ninh hẳn phải đủ để ngăn một fan cuồng mang trứng thối vào sảnh tiệc chứ.”
Lúc trước khi xuyên sách, cậu đã loáng thoáng nghe bạn bè nói về tình tiết "Tống Trục Lan" bị anti-fan tấn công, hình như có người tổ chức sự kiện cố tình gây khó dễ.
Thực tế, một bữa tiệc quy mô thế này lại có thể để một fan nhỏ tuổi xông vào, ngay cả trong thế giới tiểu thuyết cũng không hợp lý lắm, chỉ có thể là do ban tổ chức đã mở cửa sau, cố tình hãm hại nguyên chủ.
Tưởng Tiểu Phong không ngờ Tống Trục Lan lại nói điều này, đầu tiên là sững sờ, rồi lắp bắp không đáp được: “Cái này... tôi cũng không rõ lắm, chắc là có sơ hở nào đó. Chuyện lần này, công ty sẽ truy cứu trách nhiệm với ban tổ chức, sẽ không để cậu chịu thiệt đâu.”
“Chúng ta đừng đứng đây nói chuyện nữa, cả người cậu thế này... khó chịu lắm.”
"Em biết rồi, cảm ơn anh Tiểu Phong đã quan tâm," Tống Trục Lan bình thản cảm ơn Tưởng Tiểu Phong, trên mặt nở nụ cười như không cười.
Cái ông trời con này tính tình tốt lên từ khi nào vậy? Tưởng Tiểu Phong thầm lấy làm lạ, thì nghe Tống Trục Lan nói tiếp: “Cũng phiền anh thay em chuyển lời đến ban tổ chức.”
Tống Trục Lan ngừng một chút rồi khẽ nói: “Cảm ơn sự 'chiêu đãi' của họ, ân tình này sau này tôi nhất định sẽ báo đáp.”
Giọng điệu Tống Trục Lan bình tĩnh, mặt vẫn mỉm cười, dường như không có gì bất thường, thái độ thậm chí tốt đến mức như uống nhầm thuốc. Nhưng Tưởng Tiểu Phong lại không hiểu sao cảm thấy lạnh sống lưng, cánh tay nổi hết da gà.
Ông nhìn về phía Tống Trục Lan, hàng mi cậu thiếu niên hơi rũ xuống, con ngươi màu hổ phách ẩn dưới bóng râm, không rõ biểu cảm, nhưng lại khiến người ta bất giác sợ hãi.
Sao thái độ tốt lên rồi mà ngược lại càng đáng sợ hơn thế nhỉ?
Tưởng Tiểu Phong không hiểu rõ sự tình, đành giục Tống Trục Lan đi tắm rửa thay quần áo.
Tống Trục Lan đáp lời, rồi sải bước theo Tưởng Tiểu Phong.
Ở nơi cậu vừa đứng, một mảnh thủy tinh vỡ đã bị nghiền thành bột mịn.
Tống Trục Lan thay bộ quần áo dính đầy vết bẩn, kỳ cọ sạch sẽ bản thân từ đầu đến chân ba lần, cuối cùng cũng cảm thấy cảm giác nhớp nháp khó chịu biến mất.
Cậu bước ra khỏi bồn tắm, kiểm tra kỹ lưỡng chiếc áo choàng tắm mà Tưởng Tiểu Phong mang tới, xác nhận không có vết bẩn nào mới khoác lên người.
Trong phòng tắm không có ai khác, nụ cười trên mặt Tống Trục Lan hoàn toàn tắt lịm. Đôi môi mỏng của cậu mím chặt, ánh mắt tối tăm, khí chất lạnh lẽo đến đáng sợ.
Trong lúc tắm, cốt truyện liên quan đến nguyên chủ trong tiểu thuyết hiện lên trong đầu Tống Trục Lan.
Trong nguyên tác, Tống Trục Lan là một tiểu minh tinh xuất thân là sao nhí, năm nay vừa tròn mười tám, trên mạng cũng xem như khá có tiếng tăm, chỉ có điều toàn là tai tiếng.
Cậu ta năng lực chuyên môn kém cỏi, tính cách lại rất nóng nảy. Là một học sinh sắp thi đại học, thậm chí còn bị bắt gặp chơi game thâu đêm, đúng là hình mẫu điển hình của kẻ bất tài vô dụng. Một kẻ toàn thân không có lấy một ưu điểm như vậy, tự nhiên trở thành cái bia cho cư dân mạng chỉ trích, cứ dăm bữa nửa tháng lại bị mắng lên hot search. Ngoài ra, còn có một bộ phận anti-fan cực đoan, kẻ ném trứng thối hôm nay là một trong số đó.
Trong sách, ý nghĩa tồn tại duy nhất của nhân vật nguyên chủ này là cố gắng cướp đi "đùi vàng" của nhân vật chính, và dùng sự ngu xuẩn, xấu xa của mình để làm nền cho vẻ tươi mát thoát tục, lương thiện tốt đẹp của nhân vật chính.
Mà Tống Trục Lan đã xuyên vào sách, thay thế nhân vật nguyên chủ, thì phải sống theo quỹ đạo đã được viết sẵn trong sách.
Tống Trục Lan hừ lạnh một tiếng, phẩy tay lau đi hơi nước trên gương phòng tắm, chống tay lên bồn rửa nhìn vào gương.
Trong gương là một thiếu niên có làn da trắng nõn như ngọc, đường nét gương mặt sâu sắc, đôi mắt màu hổ phách nhạt đang ánh lên lửa giận và sát khí.
Tống Trục Lan bề ngoài ôn hòa lễ độ, nhưng đó cũng chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi. Cậu là người có thể sống sót qua mười bảy năm mạt thế và leo lên được vị trí cao, thực chất lại là kẻ thủ đoạn tàn nhẫn, sát phạt quyết đoán, có dục vọng kiểm soát cực mạnh.
Cậu tuy rằng cảm thấy hơi nhàm chán vì cuộc sống bình lặng sau khi mạt thế kết thúc, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu cam tâm tình nguyện bị ném vào thế giới trong sách một cách đột ngột, lại còn phải tuân theo những thiết lập ngớ ngẩn trong đó, sống theo ý muốn của người khác.
Tống Trục Lan hoàn toàn bị chọc giận, nếu bắt được kẻ giở trò sau lưng, cậu nhất định sẽ khiến kẻ đó phải trả giá gấp trăm lần cho hành vi của mình.
Nhưng sự phẫn nộ chưa bao giờ làm Tống Trục Lan mất đi lý trí, ngược lại càng khiến cậu bình tĩnh phân tích tình hình hiện tại.
Thế giới ban đầu của mình tạm thời không thể quay về được, cậu thực sự phải tồn tại ở đây với thân phận Tống Trục Lan bị cả mạng ghét bỏ. Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu định cam chịu cuộc sống của nguyên chủ, mỗi ngày bị chửi bới trên mạng xã hội, còn phải đối mặt với nguy cơ bị người ta hắt rượu vang, ném trứng thối.
Cậu muốn thay đổi tất cả những điều này.