Liên Trì cố gắng điều hòa lại hơi thở, mở cuốn sổ ghi chép trong tay ra, vừa nhìn thi thể trong bể chứa nước, vừa viết: “Nạn nhân, nam giới, tuổi từ 35 đến 40, chiều cao khoảng 1m65 đến 1m7, thi thể phân hủy nghiêm trọng, hai bên má và khóe miệng có vết bầm tím, vùng ngực có một vết đâm, nguyên nhân tử vong dự đoán là do vật sắc nhọn đâm xuyên dẫn đến tử vong, thời gian tử vong khoảng năm ngày trước...”

Đúng lúc này, bà thím kia vừa nôn ọe, vừa cố ghé sát lại gần. Bà nhìn kỹ, rồi hét lớn: “Là ông ta, Tưởng Phú Quý ở tòa nhà số 4, tôi dám chắc đây là ông ta——”

Không ít người sống gần đó nghe tin cũng kéo đến.

“Tưởng Phú Quý ư? Ông ta không phải về quê thăm họ hàng rồi sao?”

Cùng lúc đó, chủ nhiệm Lưu mở cửa sổ nhà Tưởng Phú Quý, lấy ra một chiếc chìa khóa nhỏ từ trong góc, giúp Liên Trì và Thẩm Kiến Thiết mở cửa nhà Tưởng Phú Quý.

Đây là một căn hộ nhỏ một phòng một sảnh rất bình thường.

Sàn nhà, bàn ăn, tường... nhìn qua đều vô cùng sạch sẽ, gọn gàng.

Liên Trì bước vào bếp.

Phòng bếp cũng giống như phòng khách, đều rất sạch sẽ.

Liên Trì quay đầu nhìn Thẩm Kiến Thiết bên cạnh.

Thẩm Kiến Thiết lắc đầu.

Ông cũng không phát hiện điều gì bất thường, ví dụ như vết máu.

Cho nên nơi này hẳn không phải là hiện trường đầu tiên của vụ án mạng này.

Công nhân viên chức của nhà máy nhựa kéo đến ngày càng đông, tiếng bàn tán cũng ngày một lớn hơn.

“Rốt cuộc là ai đã giết Tưởng Phú Quý?”

“Sao hung thủ có thể ra tay được chứ, anh Phú Quý tốt người như vậy mà. Trước đây mẹ tôi bệnh nặng, nhà tôi không có đủ tiền chữa bệnh, tôi phải đi vay từng nhà. Lúc đó, anh em tốt nhất của tôi cũng chỉ cho tôi mượn mười đồng. Mà tôi với anh Phú Quý trước đó cũng chỉ gặp nhau vài lần ở nhà ăn lúc trưa. Nghe chuyện nhà tôi xong, anh ấy không chút do dự cho tôi mượn hẳn 50 đồng.”

“...Trước kia vợ tôi sinh đứa thứ hai bị khó sinh, mẹ tôi lại bị ngã gãy chân, không có cách nào vào viện chăm vợ tôi. Chính anh Phú Quý đã giúp tôi trực thay ca đêm liền một tháng, để tôi có thời gian chăm sóc vợ con.”

“Tôi cũng chưa từng nghe nói Tưởng Phú Quý có mâu thuẫn với ai bao giờ...”

Nghe những điều này, Thẩm Kiến Thiết nói: “Nói cách khác, vụ án này hẳn không phải là trả thù.”

Chẳng lẽ chỉ là cướp của giết người tại nhà?

Liên Trì: “Không, đây tuyệt đối là một vụ trả thù.”

Thẩm Kiến Thiết: “Cái gì?”

Liên Trì mở cuốn sổ trong tay, nhìn vào dòng chữ 'hai bên má và khóe miệng có vết bầm tím', nói: “Nếu hung thủ chỉ là bột phát giết người, thì trực tiếp dùng dao đâm chết nạn nhân là được, tại sao còn phải đánh vào mặt đối phương? Chỗ đó đâu phải bộ phận hiểm yếu. Cho nên rất có khả năng lúc đó nạn nhân và hung thủ đang xảy ra cãi vã, hơn nữa nạn nhân nhất quyết không chịu nói ra điều hung thủ muốn biết, nên hung thủ mới ra tay với ông ta.”

Thẩm Kiến Thiết: “Có lý.”

Liên Trì sau đó quay đầu nhìn chủ nhiệm Lưu: “Chìa khóa cửa sắt lên bể nước tầng thượng tòa nhà số 3, ngoài ông ra còn ai có?”

Chủ nhiệm Lưu: “Ngoài tôi ra, chỗ giám đốc nhà máy còn một chiếc, sau đó là bên công ty cấp nước, cứ hai tháng họ lại cử người đến ghi số đồng hồ nước một lần.”

Thẩm Kiến Thiết: “Lúc nãy chủ nhiệm Lưu mở cửa tôi có để ý, trên mặt đất lúc đó không có dấu chân của người khác, ổ khóa cũng gỉ sét rất đều, chắc là đã lâu không mở.”

Ý là, hung thủ chắc chắn không phải đi qua cánh cửa sắt đó để lên tầng thượng tòa nhà số 3.

Vậy hắn lên bằng cách nào?

Liên Trì và mọi người ngẩng đầu lên, nhìn thấy tòa nhà số 4 ngay sát bên cạnh.

Hai phút sau, họ cùng Dương Nghị Nhiên vừa vội vã quay lại đi lên nóc tòa nhà số 4.

Tòa nhà số 3 cao hơn tòa nhà số 4 khoảng 1 mét, nhưng vì khoảng cách chưa đến nửa mét, nên muốn trèo từ nóc tòa nhà số 4 lên tầng thượng tòa nhà số 3 vẫn rất dễ dàng.

Mấy người lập tức tìm kiếm ở khu vực giáp ranh giữa tòa nhà số 3 và số 4.

Rất nhanh, Liên Trì đã phát hiện ra: “Chỗ này——”

Mọi người vây lại, chỉ thấy ngay gần mép mái tòa nhà số 3, có một vết lõm rõ ràng.

Ngay sau đó, Thẩm Kiến Thiết phát hiện một vết xước còn mới trên một ống nước ở nóc tòa nhà số 3.

Rõ ràng, hung thủ đã dùng ống nước trên tầng thượng tòa nhà số 3 làm điểm tựa, dùng dây thừng kéo xác Tưởng Phú Quý từ nóc tòa nhà số 4 lên tòa nhà số 3.

Liên Trì đưa ra kết luận: “Hung thủ tám chín phần mười là người trong nhà máy nhựa, hơn nữa sống ở tòa nhà số 4—— Bởi vì hung thủ không phân xác, chứng tỏ địa điểm phi tang hắn chọn cách hiện trường đầu tiên không xa, không cần phải tốn công che giấu như vậy.”

Đây là kinh nghiệm mà vụ án cướp của giết người tại nhà mười ngày trước mang lại cho anh.

Liên Trì sau đó quay đầu nhìn chủ nhiệm Lưu: “Chủ nhiệm Lưu, danh sách các hộ gia đình ở tòa nhà số 5 và số 4, chỗ ông có không?”

Chủ nhiệm Lưu: “Có, có.”

Liên Trì: “Phiền ông cho tôi một bản.”

Chủ nhiệm Lưu: “Được, được.”

Thẩm Kiến Thiết lại nói: “Kể cả có được danh sách tòa nhà số 4, e rằng vẫn là mò kim đáy bể thôi.”

Dù sao công nhân viên chức nhà máy nhựa đều nói, Tưởng Phú Quý ở đây gần như chẳng có kẻ thù nào.

Nhưng mỗi tòa nhà ở đây đều có sáu bảy chục hộ gia đình.

Ông đương nhiên hy vọng họ có thể giống lần trước, ba chân bốn cẳng phá được vụ án ngay tại chỗ.

Bởi vì theo quy định, giết người thuộc án hình sự, đợi người của chi đội hình sự đến, vụ án này phải giao cho họ xử lý.

Liên Trì: “Sao có thể chứ.”

Anh nói: “Kẻ thù đâu phải chỉ có loại trở mặt công khai.”

“Bạn bè thân thích trở mặt thành thù cũng là thù.”

Liên Chí kiếp trước từng gặp phải vụ án tương tự.

Mắt Thẩm Kiến Thiết lập tức sáng lên: “Đúng vậy!”

“Như vậy, phạm vi đã thu hẹp lại rất nhiều rồi.”

“Chưa hết.”

Liên Trì nói: “Còn có thể xem trong số những người trước đây thân thiết với Tưởng Phú Quý, ai có thù oán với người ở tòa nhà số 5.”

“Lúc nãy tôi đã xem kỹ, bể chứa nước của tòa nhà số 3 và số 4 rõ ràng đều nằm ở vị trí gần mép ngoài hơn, nhưng hung thủ lại cố tình bỏ qua bể chứa nước của tòa nhà số 3 và số 4, ném xác Tưởng Phú Quý vào bể chứa nước tòa nhà số 5. Cho nên rất có khả năng hung thủ đang cố ý trả thù một hộ gia đình nào đó, thậm chí là một vài hộ gia đình ở tòa nhà số 5.”

Thẩm Kiến Thiết nhanh chóng quyết định: “Chủ nhiệm Lưu, phiền ông gọi tất cả các hộ gia đình ở tòa nhà số 5 đến đây, chúng tôi có vài điều muốn hỏi họ.”

Vừa đúng lúc này, công nhân viên chức nhà máy nhựa đều đã tan tầm, nên chẳng mấy chốc, Liên Trì, Thẩm Kiến Thiết và Dương Nghị Nhiên đã gặp được hơn một trăm hộ gia đình của tòa nhà số 5 trên sân phơi trước tòa nhà.

Trong số họ, những người tâm lý vững vàng một chút, lúc này chỉ hơi tái mặt. Những người yếu bóng vía hơn thì vẫn đang không ngừng nôn khan, có người thậm chí còn cần người dìu.

Hiển nhiên, họ đều đã biết chuyện mình uống phải nước ngâm xác Tưởng Phú Quý suốt bốn năm ngày qua.

Họ đương nhiên mong Liên Trì và mọi người có thể bắt hung thủ ngay lập tức, nên thi nhau lên tiếng.

“Ở tòa nhà số 4, ai thân với Tưởng Phú Quý nhất?”

“Ngưu Hà ở nhà ăn, Khương Phi Chương ở phân xưởng 2, Mã Đại Lực ở phòng hậu cần... Ọe, họ thường xuyên đánh bài với nhau.”

“Còn có Tôn Tiểu Dân ở phòng nhân sự, là đồng hương của ông ấy.”

“Trong số những người này, có ai từng có mâu thuẫn với chúng tôi không?”

“Có, Khương Phi Chương ở phân xưởng 2. Con trai hắn ở trường nhìn trộm bạn nữ đi vệ sinh, con trai tôi tố cáo nó. Từ đó về sau, hắn nhìn nhà tôi cứ như cái gai trong mắt.”

“La Nhất phòng 403 nữa. Không biết thằng khốn nào đồn bốn đứa con của hắn trông hơi giống tôi. Ọe, tháng này hắn đã đến gây sự với tôi rất nhiều lần. Chưa nói đến chuyện bình thường tôi còn chẳng gặp vợ hắn mấy lần, mẹ kiếp tôi đã sớm vì vợ mình mà thắt ống dẫn tinh rồi, hiểu không?”

Nhờ sự phối hợp của họ, rất nhanh, Liên Trì, Thẩm Kiến Thiết và Dương Nghị Nhiên đã khoanh vùng được bốn nghi phạm.

Liên Trì xem xét tình hình của cả bốn nghi phạm, cuối cùng dừng ánh mắt lại ở một người tên Mã Đại Lực.

“Đến nhà Mã Đại Lực xem trước đi.”

Nhờ sự giúp đỡ của chủ nhiệm Lưu, Liên Trì và mọi người nhanh chóng tìm thấy thông tin về hắn.

Mã Đại Lực, nam, 38 tuổi, một trong những bạn chơi bài của Tưởng Phú Quý, kỹ năng chơi bài rất kém, thường xuyên thua tiền, cũng thường xuyên vay tiền Tưởng Phú Quý, nhưng rất ít khi thấy Mã Đại Lực trả tiền. Hơn nữa, hắn giống Tưởng Phú Quý, đều sống một mình trong khu tập thể.

Biết Liên Trì và mọi người muốn đến nhà xem xét, Mã Đại Lực cười có chút gượng gạo: “Được, được thôi.”

Hai phút sau, Mã Đại Lực móc chìa khóa, mở cửa nhà mình.

Giống nhà Tưởng Phú Quý, đây cũng là một căn hộ nhỏ một phòng một sảnh rất bình thường.

Sàn nhà, bàn ăn, tường... nhìn qua tuy rất cũ nát nhưng đều vô cùng sạch sẽ, gọn gàng.

Liên Trì bước vào bếp.

Chỉ cần nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy những mảng dầu mỡ cáu bẩn lâu năm trên bệ bếp. Cửa sổ bên cạnh cũng chẳng khá hơn, trên đó còn dính hai cọng hành khô quắt không biết bắn lên từ bao giờ, hộp muối bên cạnh thì đen sì cả cán thìa.

Điều này đủ chứng minh, chủ nhân căn hộ này không phải là người đặc biệt ưa sạch sẽ.

Vậy thì, tại sao chủ nhân căn hộ này lại chỉ dọn dẹp phòng khách sạch sẽ đến vậy?

Hoặc là vì buổi tối ngủ, đầu óc đột nhiên chập mạch, bật dậy muốn làm gì đó, rồi nhìn thấy phòng khách bẩn không chịu được, liền tiện tay tổng vệ sinh luôn phòng khách.

Hoặc là để lau dọn vết máu bắn tung tóe khi giết người.

Trường hợp đầu tiên thường chỉ những người rảnh rỗi đến phát hoảng mới làm, Mã Đại Lực hiển nhiên không phải loại người đó.

Vậy hắn là trường hợp thứ hai.

Nhưng những người thường đọc truyện trinh thám đều biết, giết người dễ, xử lý hiện trường khó. Bởi vì vết máu không thể lau sạch hoàn toàn, nó chỉ càng lau càng loang ra nhiều hơn.

Liên Trì quay lại phòng khách, anh nhìn quanh một lượt, cuối cùng dừng lại trước bàn ăn.

Anh cúi đầu nhìn dọc theo những chỗ hư hỏng trên bàn ăn, cuối cùng quả nhiên ở một chỗ hỏng gần mép tường, anh nhìn thấy một vệt màu đỏ sẫm khác biệt với những vết bẩn lâu năm khác.

Thẩm Kiến Thiết ngay sau đó cũng chỉ vào một khe nứt trên sàn nhà nói: “Chỗ này cũng có.”

Nói cách khác, không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là hiện trường đầu tiên của vụ án mạng này.

Họ lập tức quay đầu nhìn về phía Mã Đại Lực.

Nhưng lại không thấy hắn đâu.

Thế là họ quay đầu nhìn về phía chủ nhiệm Lưu đang đột nhiên ngồi bệt xuống đất và Dương Nghị Nhiên đang ôm ngực nhăn nhó.

Chủ nhiệm Lưu kinh hãi kêu lên: “Mã Đại Lực đẩy chúng ta ra rồi bỏ chạy rồi!”

Liên Trì cười: “Bắt người thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play