Đáng tiếc, khi Kim Nghiêu còn chưa kịp giải thích rõ ràng, thì Lê Kiến Mộc đã tự mình dung hợp được một phần trí nhớ kiếp trước.

Cô hiểu rõ thân phận của Lê Thanh Thanh.

Đó không phải người bình thường.

Đó là người thừa kế của chính cô.

Một mầm sống kế nhiệm Kiến Mộc, sao có thể dễ dàng bị bắt đi như vậy?

Trong lòng cô trầm xuống.

Bởi vì vẫn còn một phần ký ức chưa khôi phục, cô biết mình cần phải tới Tây Bắc một chuyến.

Nhưng trước khi rời đi, nhân gian này, cô không thể để nó tiếp tục sụp đổ như vậy.

Sau khi dung hợp trí nhớ của mình, Lê Kiến Mộc vẽ ra một đại trận phòng ngự.

Cô mất ba ngày để chia toàn bộ bản đồ thành sáu khu vực, tìm ra sáu môn phái mạnh nhất từng khu vực, lấy pháp bảo trấn phái của họ làm trụ cột, dựng nên sáu tòa trận pháp phòng ngự.

Cuối cùng, tất cả hội tụ tại Bắc Thành, tạo thành Trận Nhãn, hợp thành một đại trận tuyệt thế, chống lại toàn bộ thế lực tà ác.

Trận pháp này đủ sức cầm cự trong khoảng nửa tháng.

Trong khoảng thời gian đó, phạm vi bảo vệ có hạn, các Huyền Sư cần tận dụng tất cả sức lực, tìm cách cứu những con người và sinh linh còn sống sót vào trong khu vực an toàn.

Những việc còn lại, phải dựa vào bản lĩnh của đám Huyền Sư.

Dù cô có mạnh cỡ nào, cũng không thể cam kết bảo vệ được tất cả.

Sau khi bố trí xong đại trận, cô một lần nữa tới Đô Quảng Chi Dã.

Lần này, nhờ trí nhớ khôi phục, cô nhận ra hơi thở vẩn đục bao trùm gốc Kiến Mộc đến từ Đọa Thần.

Cô biết rõ cách hóa giải.

Không do dự, cô hao phí một nửa lực công đức, gột rửa hơi thở tà ác đang xâm chiếm gốc cây Kiến Mộc.

Khi kết thúc, trong lòng cô vang lên một tiếng gọi khẽ, dẫn dắt cô bước về phía gốc Kiến Mộc đã được thanh tẩy.

Chỉ trong nháy mắt, những rễ cây vốn đã mục nát bất ngờ bừng tỉnh, tỏa ra sức sống kinh người.

Giống như được rót vào dòng sức mạnh thần bí và mạnh mẽ, năng lượng ấy từ bên trong từng rễ cây liên tục trào ra, lan khắp Đò Quảng Chi Dã. Mặt đất cũng vì thế mà khẽ rung động từng đợt, tựa như đang chào đón điều gì đó vĩ đại sắp xảy ra.

Ngay sau đó, cây thần khổng lồ chậm rãi đứng thẳng dậy.

Mỗi một cành cây, mỗi một chiếc lá đều như đang nhảy múa trong gió, hoan hỉ vì được tái sinh. Kiến Mộc – thần thụ từng là biểu tượng của sự sống và hy vọng – giờ đây cuối cùng cũng bừng sáng rực rỡ một lần nữa. Không khí quanh khu vực trở nên tươi mát khác thường, tràn ngập lực lượng sinh mệnh dồi dào. Cả vùng núi chấn động, chim chóc, muông thú đều bị thu hút mà ùn ùn kéo tới.

Cái cây kia còn đang không ngừng lớn lên, vươn thẳng lên trời cao, như muốn xé thủng tầng mây u ám.

Đáng tiếc là dưới bầu trời tối đen nặng nề, chẳng có mấy ai được chứng kiến kỳ tích này.

Cố Chiêu Thanh vội vàng chạy tới, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì kinh ngạc đến há hốc miệng.

Anh ta ngửa đầu, trong mắt tràn đầy thán phục và kính sợ. Sau một hồi ngẩn ngơ, Cố Chiêu Thanh khom người, trang nghiêm hành lễ trước Kiến Mộc.

Từ địa tinh tới chim thú kéo đến đều đồng loạt cúi đầu tỏ lòng thành kính.

Cành cây Kiến Mộc nhẹ nhàng hạ xuống, Lê Kiến Mộc cũng theo đó từ trên đi xuống đất.

Cố Chiêu Thanh vội vàng bước tới, vẻ mặt vui mừng:

"Chúc mừng, thần mộc trở lại."

Nhưng Lê Kiến Mộc lại không mấy vui vẻ. Thậm chí sắc mặt cô còn hơi âm trầm.

Cô đứng đó, im lặng nhìn Kiến Mộc trong giây lát, rồi lại quay đầu về phía Tây Bắc mờ mịt. Môi cô mấp máy, nhưng không nói gì.

Bởi cô vẫn còn một phần ký ức chưa thể nhớ lại.

Lê Kiến Mộc không biết Đọa Thần kia đang toan tính điều gì. Nhưng cô hiểu, Lê Thanh Thanh, người mới chỉ là một "nhược diệp" chưa kịp trưởng thành, hiện tại chắc chắn đang trong tình cảnh nguy hiểm.

Nếu Đọa Thần đã không trực tiếp ra tay giết chết Lê Thanh Thanh, điều đó chứng tỏ cô ta vẫn còn giá trị lợi dụng. Nhưng dù giá trị đó lớn đến đâu, liệu có thể so với giá trị của một Kiến Mộc đã hoàn toàn thức tỉnh?

Càng nghĩ, lòng Lê Kiến Mộc càng trĩu nặng. Tại sao ông ta vẫn chưa xuất hiện?

Là bởi đang bị giam cầm ở Tây Bắc không thể rời đi, hay là cố ý muốn để Lê Thanh Thanh dễ dàng rơi vào tay?

Dù là lý do nào, Lê Kiến Mộc cũng hiểu rõ, tình cảnh của Lê Thanh Thanh hiện tại có lẽ còn tồi tệ hơn cô tưởng rất nhiều.

Nếu Đọa Thần không chủ động tìm tới, vậy chỉ còn cách, cô phải chủ động đi tìm ông ta.

Đại Tây Bắc – đó là nơi mà Lê Kiến Mộc từng phỏng đoán ông ta đang ẩn náu.

Nhưng cụ thể là ở đâu trong vùng đất rộng lớn ấy, cô hoàn toàn không rõ. Cố Chiêu Thanh lại càng không biết.

Thế nên, đã là người thủ hộ của Kiến Mộc, Cố Chiêu Thanh tất nhiên quyết định đi cùng cô.

Cả hai vốn định dùng Quỷ Môn để truyền tống thẳng tới vùng hoang mạc Đại Tây Bắc. Thế nhưng, ngay khi vừa bước vào, phương vị đã rối loạn.

Cố Chiêu Thanh nhíu mày, giải thích:

"Nhiều năm qua, anh cũng từng tìm cách tra xét dị tượng ở Tây Bắc. Nhưng diện tích vùng này quá rộng, mỗi lần phái người thám hiểm đều không có ai trở về. Chính phủ từng cử nguyên cả đội khảo sát, cuối cùng cũng mất tích sạch."

Anh ngừng một lát, giọng trầm xuống:

"Anh từng tự mình đi qua hai lần, cũng đành phải lui về, không thu hoạch được gì."

Lê Kiến Mộc trầm ngâm hỏi:

"Có thể là do thần vực ẩn nấp không?"

Cố Chiêu Thanh cười khổ:

"Nếu thật sự có thần vực, với tu vi của anh không tìm thấy cũng bình thường. Nhưng nếu đã có thể sử dụng thần vực để ẩn thân, vậy tại sao còn phải trốn?"

Lê Kiến Mộc lặng lẽ nhai lá trà trong miệng. Từng miếng, từng miếng một.

Cô rất muốn khôi phục phần ký ức còn thiếu về Đọa Thần. Có lẽ chỉ cần nhớ lại toàn bộ, mọi vấn đề sẽ dễ dàng tháo gỡ.

Nhưng cô đã ăn lá trà mấy ngày liền, vẫn không có chuyển biến gì.

Cô tự hỏi, có phải cần phải pha thành trà rồi uống mới có tác dụng hay không.

Thấy cô vẫn mặt không biến sắc mà nhai nhai nuốt nuốt, Cố Chiêu Thanh không nhịn được hỏi:

"Vẫn chưa nhớ ra à?"

Lê Kiến Mộc khẽ lắc đầu.

Cô đứng dậy, ánh mắt thăm thẳm nhìn về sa mạc mênh mông không bờ bến trước mặt:

"Có nghĩ ra hay không cũng không quan trọng. Chỉ cần tìm được ông ta, mọi chuyện sẽ tự khắc rõ ràng."

Tuy cô nói vậy, nhưng thực tế việc tìm kiếm cũng chẳng dễ dàng gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play