Trụ trì ôn hòa tiếp lời:

"Đo lường, tính toán vận mệnh của Thần Mộc có liên quan đến tồn vong tương lai của thế gian này. Chúng tôi không dám chắc có thể thay đổi Thiên Cơ, cũng không đảm bảo cứu được Kiến Mộc. Nhưng nếu cậu chịu buông tay, chúng tôi có thể thử một lần."

Nhòm ngó Thiên Cơ là chuyện đại nghịch bất đạo, trả giá cực kỳ đắt.

Nhất là lần này, thứ họ muốn lay chuyển không chỉ vận mệnh một người, mà còn là vận mệnh của cả đại lục, sinh mệnh của hàng tỷ sinh linh đều đặt lên bàn cân.

Yến trầm mặc hồi lâu.

Cuối cùng, anh gật đầu.

Chùa Pháp Âm lập tức bày ra đại trận bói toán, vận dụng quy tắc của trời đất, vạn vật thế gian, tìm kiếm một con đường sinh cơ cho Lê Kiến Mộc.

Cuối cùng, trụ trì chùa Pháp Âm cũng thành công. Trước khi hồn tan phách tán, ông ta chỉ kịp để lại cho Yến mấy câu căn dặn.

Nhưng kết cục, ông cũng không tránh khỏi phản phệ.

Tất cả những người tham gia trận pháp đó đều đã chết, ngay cả linh hồn cũng không còn sót lại.

Chùa Pháp Âm, từ đó chỉ còn lại một tiểu đệ tử. Sau khi Yến rời đi, tiểu đệ tử ấy đóng cửa sơn môn, mai danh ẩn tích.

Dù vậy, trận pháp mà họ bày ra quá mức kinh khủng, như một lời nguyền khắc sâu vào vận mệnh của chùa Pháp Âm: suốt ngàn năm, mỗi thế hệ chỉ truyền lại cho một đệ tử duy nhất, số phận thê lương nối tiếp.

Dựa vào những lời trăng trối của trụ trì, Yến bắt đầu hành trình lang bạt nhân gian, đi khắp nơi tìm kiếm từng mảnh nhỏ linh hồn của Lê Kiến Mộc đã rơi rụng.

Suốt ba trăm năm bền bỉ, anh mới thu thập đủ để khâu vá lại được một hồn một phách.

Anh ôm cô tới ao U Minh, tế sinh cơ của chính mình, lại hao phí gần nửa tu vi cuối cùng để đổi lấy cơ hội trọng sinh nghịch thiên cho cô, đặt cược tất cả vào lần luân hồi này.

Lê Kiến Mộc mở mắt.

Trước mắt cô là một đôi mắt sâu thẳm, ánh nhìn chứa đầy yêu thương và khắc khoải.

Cô giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt anh, đầu ngón tay như đang tỉ mỉ vẽ lại từng đường nét quen thuộc.

Rồi bất chợt, cô nghiêng người, chủ động chạm môi mình vào môi anh.

Yến Đông Nhạc thoáng sửng sốt, nhưng ngay sau đó, anh lập tức ôm chặt lấy cô, đáp lại bằng một nụ hôn nồng cháy, mãnh liệt như muốn bù đắp cho ngàn năm xa cách.

Anh siết chặt lấy cô, mạnh mẽ đến mức tưởng như chỉ cần buông tay là cô sẽ tan biến mất.

Thế nhưng, đôi bàn tay ấy lại run rẩy, như thể đang sợ hãi tất cả chỉ là một giấc mộng hão huyền.

Một lúc lâu sau, Yến mới từ từ nới lỏng vòng tay, trán anh chạm vào trán cô, thở hổn hển hỏi:

"Lê Kiến Mộc... Em nhớ hết rồi sao?"

Lê Kiến Mộc không trả lời.

Cô chỉ lặng lẽ tiếp tục vuốt ve khuôn mặt anh, hôn nhẹ lên môi, lên má anh từng chút, từng chút một.

Những giọt nước mắt không biết tự lúc nào đã chảy dài xuống gò má.

"Anh vất vả rồi."

Giọng cô khàn khàn, ngập tràn xúc động.

Yến Đông Nhạc mỉm cười, ôm chặt cô vào lòng hơn nữa.

"Chút vất vả này thì tính là gì chứ..."

Chỉ cần cô còn sống, chỉ cần cô có thể tỉnh lại, tất cả đều xứng đáng.

Lê Kiến Mộc nhắm mắt, an ổn tựa vào lòng anh.

Cô chậm rãi vuốt phẳng những gợn sóng trong lòng mình.

Dù chưa thể nhớ hết mọi chuyện, nhưng những hình ảnh trong giấc mơ cũng đã dần rõ ràng.

"Trà đó... là Minh Ức sao?" cô hỏi.

"Ừ." Yến nhẹ nhàng đáp.

Lê Kiến Mộc khẽ cười:

"Anh thật sự tìm được à..."

Cô còn nhớ, năm xưa trong những chuyến du ngoạn, họ từng nghe nói về một loại trà kỳ diệu mọc giữa biển mênh mông, có thể khơi gợi trí nhớ kiếp trước, kiếp này.

Ngày đó, họ đều là những sinh mệnh sơ khai dưới quy tắc trời đất, làm gì có quá khứ mà nhớ. Nhưng sự tò mò đã thôi thúc hai người hẹn nhau tìm kiếm Minh Ức.

Không ngờ, chưa kịp xuất phát thì biến cố đã xảy ra, mỗi người một ngả.

"Hình như... em từng uống nó ở Cố Thành?"

"Ừ, lúc đó anh nhờ Thư Mạn pha cho em."

Tiếc rằng, khi ấy cô chỉ cảm thấy trà ngon, mà không thức tỉnh chút ký ức nào.

Cũng từ đó Yến mới phát hiện, phần linh hồn thuộc về Kiến Mộc trong cô cực kỳ yếu ớt, nhỏ bé, chỉ còn lại chút tàn khuyết mong manh.

May mắn là, cô vẫn còn sống.

Cô có thể tự cảm ứng, tự bù đắp lại những mảnh Kiến Mộc thất lạc giữa nhân gian.

Giờ đây, khi những mảnh đó đã trở về, lại thêm Minh Ức dẫn đường, cô cuối cùng cũng nhớ lại.

Bọn họ cứ thế, ngồi tựa vào nhau, lười biếng nói chuyện.

Có lúc nói về chuyện xưa, có lúc kể về những ngày tháng cô mơ hồ lạc lối.

Mỗi khi cô lỡ quên một chi tiết nào đó, Yến lại nhẹ nhàng kể lại, lấp đầy những khoảng trống trong ký ức cô từng chút một.

Dĩ nhiên, cũng có những chuyện hai người đều hiểu ngầm, nhưng không ai chủ động nhắc tới.

Như Đọa Thần.

Như Lê Thanh Thanh.

Và cả bầu trời tối đen như mực đang bao phủ bên ngoài lúc này.

Có những chuyện, cho dù không nhắc tới, cũng không thể coi như không tồn tại.

Ví dụ như lúc này — Lê Thanh Thanh.

Sau thời gian hấp thu hết tu vi của gốc cây già ngàn năm, cuối cùng cô ấy cũng tỉnh lại.

Khắp người tràn đầy sinh khí, cô ấy cảm thấy bản thân đang ở trạng thái tuyệt vời nhất.

Lê Thanh Thanh vỗ mạnh lên ngực, cười hì hì nhìn Lý Muội vừa trở về:

"Tôi lợi hại lắm nhé, giờ có thể một chấp mười luôn!"

Lý Muội tròn mắt nhìn cô ấy: "..."

Không thể không thừa nhận, Lê Thanh Thanh đúng là mạnh hơn thật.

Tu vi tăng vọt khiến sức chiến đấu của cô ấy vượt xa ngày trước.

Dù chưa kịp học những pháp quyết cao siêu hay chiêu thức tinh xảo, nhưng chỉ cần linh khí ngập tràn trong cơ thể cũng đủ để cô ấy dễ dàng nghiền nát những quái vật mà trước kia cả nhóm phải chật vật mới đối phó nổi.

Quan trọng hơn là — tinh thần cô ấy lúc này vô cùng hưng phấn.

Trên người như có sức mạnh vô tận, chỉ mong nhanh chóng tìm ai đó mà đánh một trận ra trò!

Đâu Đâu tổng hợp lại thực lực của đội viên, sau đó cân nhắc mãi, cuối cùng quyết định giao cho Lê Thanh Thanh chức tiểu đội trưởng, dẫn dắt cả đội tiến ra ngoại ô thủ đô làm nhiệm vụ điều tra tà ám.

Thanh Thanh vô cùng hào hứng nhận nhiệm vụ, lập tức dẫn đội xuất phát.

Ngoại ô thủ đô là nơi vừa nguy hiểm vừa tương đối an toàn. Nguy hiểm bởi vì nơi đó quái vật và tà ám dày đặc, nhiều loại tà ám chưa từng ghi nhận đều từ ngoại ô tràn vào thành phố. Nhưng cũng tạm gọi là an toàn, bởi vì có đại trận bảo vệ thành trì, tà ám không thể dễ dàng tiến vào nội thành. Những tà ám tu vi thấp, chỉ cần cẩn thận một chút là xử lý được.

Đây không phải lần đầu tiên Lê Thanh Thanh ra ngoài nhận nhiệm vụ. Tuy tu vi cô ấy đã tăng cao, nhưng vẫn không dám chủ quan, cẩn thận chỉ huy đội viên làm việc. Dù còn hơi non tay, nhưng may mắn là không phạm sai lầm lớn nào.

Đội ngũ lần này có tổng cộng sáu người.

Trong đó, người quen thuộc nhất là Lý Muội — hai người phối hợp ăn ý, đã cùng nhau tác chiến nhiều lần, lần này cũng không ngoại lệ. Ngoài ra còn có Tráng Tráng, người luôn âm thầm ẩn nấp trong bụi cỏ bảo vệ cả đội, trên đỉnh đầu Tráng Tráng còn có một hồn thể Phượng Hoàng mà người thường không nhìn thấy.

Với đội hình như vậy, vốn dĩ không nên có gì nguy hiểm.

Ban đầu mọi việc cũng diễn ra suôn sẻ.

Cho đến lúc trên đường trở về, bọn họ bất ngờ gặp một người đàn ông trẻ tuổi đang quỳ trên đất, khóc lóc thảm thiết.

"A Ngưng... Sao em còn chưa ra gặp anh... Em ở đâu... Làm ơn... Làm ơn ra gặp anh đi mà..." Người đàn ông gào khóc nức nở. "Bọn họ đều có thể biến thành quỷ... Vì sao em không được? Em ra đây đi! Cho dù em giết anh cũng không sao hết! Anh chỉ muốn gặp em lần cuối thôi!"

Những ngày gần đây, cả đội cũng từng gặp không ít người như vậy — những kẻ vì quá đau lòng mà đuổi theo bóng ma người thân yêu.

Cuối cùng, kết cục đều chẳng ra gì.

Đội viên phía sau còn đang chần chừ, Lê Thanh Thanh đã chủ động bước lên trước, sắc mặt không mấy tốt.

"Anh họ? Anh bị điên rồi à?" Thanh Thanh nheo mắt nhìn người đàn ông đang khóc lóc kia.

Hoắc Giang sững sờ. Đôi mắt đẫm lệ lờ mờ ngước lên nhìn cô, vẻ mặt mờ mịt.

Một lúc lâu sau, anh ta mới dần nhận ra người trước mặt.

"Thanh Thanh... Sao em lại ở đây?" Giọng anh ta nghẹn ngào.

Lê Thanh Thanh vỗ tay một cái, trên đầu ngón tay hiện lên một nhánh cây non lấp lánh ánh sáng nhàn nhạt. Cô cười hì hì: "Anh họ, em giờ là Huyền Sư rồi đó. Em cùng đội đi quét sạch tà ám ở khu vực này. Anh biết tà ám là gì mà, đúng không?"

Hoắc Giang ngừng khóc, nét mặt đột ngột trở nên cảnh giác, trừng mắt nhìn cô.

"Không được! Anh không cho phép em giết A Ngưng!" Anh ta gào lên. "Cô ấy vô tội! Cô ấy không làm hại ai cả! Cô ấy là bạn gái anh! Em, cũng như đám người này, không được động tới cô ấy!"

Thanh Thanh nghệt mặt ra: "A Ngưng? Ý anh là Chung Tử Ngưng? Cô ta chết rồi hả?"

Cô ấy thật sự rất kinh ngạc.

Tuy trước giờ Thanh Thanh không ưa gì Chung Tử Ngưng, nhưng tin cô ta đã chết vẫn khiến cô bất ngờ. Mà càng khiến cô hoang mang hơn là bộ dạng này của Hoắc Giang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play