Lúc này, Đậu Đậu đang bị Thức Hải của Lê Thanh Thanh cuốn lấy, sắp khóc ra tiếng. May mắn là lời gọi của Đâu Đâu như mở ra một khe hở trong không gian, cậu bé lập tức chạy vụt ra ngoài.

Tuy thoát được, nhưng khi vừa ra khỏi đó, Đậu Đậu đã mặt xám mày tro, yếu ớt như sắp ngất. Đâu Đâu vội đỡ lấy cậu bé, ánh mắt lại chuyển sang nhìn Lê Thanh Thanh đang nằm bất động.

Lửa đã tắt, địa tinh cũng biến mất. Mọi thứ đều lặng như tờ, chỉ còn cơ thể Lê Thanh Thanh nằm yên, tựa như đã chết. Trên trán cô, bóng chim kia vẫn lặng lẽ bay lượn.

Đâu Đâu khẽ hỏi: "Cô ấy... sao rồi?"

Linh thể của Kim Nghiêu chỉ liếc cô một cái, lạnh nhạt nói: "Không sao đâu."

Cũng chỉ là đang cắn nuốt tu vi của một gốc tùng ngàn năm mà thôi. Dù gốc cây kia từng bị sét đánh, tu vi tổn hại không ít, nhưng phần còn lại vẫn rất khổng lồ, vượt xa mức Lê Thanh Thanh có thể tiêu hóa.

Cô bị phản phệ là điều tất nhiên. Không chịu nổi, nên hôn mê bất tỉnh cũng là điều dễ hiểu.

• • •

Lê Thanh Thanh được đưa về nhà trong trạng thái hôn mê, khiến cả nhà họ Lê lo sốt vó. Ai nấy đều sợ cô sẽ không bao giờ tỉnh lại.

Khoảng thời gian gần đây, không ít người có năng lực đặc biệt cứ thế mà chết không rõ nguyên do. Nỗi bất an bao trùm khắp nơi.

May mà Đâu Đâu kịp thời giải thích, trấn an mọi người rằng Lê Thanh Thanh sẽ sớm tỉnh lại. Hoắc Uyển và Lê Trung Đình lúc này mới nhẹ lòng đôi chút.

Sau khi xem tình trạng của Lê Thanh Thanh xong, Hoắc Uyển ra khỏi phòng, trên trán đã phủ một tầng u sầu.

"Bên cạnh Thanh Thanh có nhiều Huyền Sư như vậy mà vẫn gặp chuyện, không biết Mộc Mộc thế nào rồi. Con bé mấy ngày nay không về, cũng không liên lạc được. Còn cả Lý Muội nữa, con bé đó liều mạng lắm... Hy vọng hai đứa đều bình an."

Lê Trung Đình đứng bên, lòng cũng nặng trĩu nhưng không dám nói ra. Ông chỉ lặng lẽ siết tay vợ, trấn an:

"Yên tâm đi, mấy đứa nhỏ rất giỏi. Anh tin chúng nhất định sẽ bình an trở về."

Còn lúc này, người đang được nhắc đến—Lê Kiến Mộc—đã rơi vào một giấc mộng sâu không lối thoát.

Trong mơ, thế giới gọi cô là "Lê".

Khi Kiến Mộc đời trước đã già, linh khí nhân gian suy kiệt, Huyền Môn bị chèn ép, phát triển trì trệ. Chính vào lúc đó, cô—người thừa kế Kiến Mộc—chào đời.

Từ khi cô lớn lên, Kiến Mộc đời trước bắt đầu tàn lụi. Cùng lúc, linh khí trong thiên địa lại bắt đầu khôi phục, nhân gian dần hồi sinh.

Huyền Môn, dưới sự xuất hiện của cô, bước vào thời kỳ hưng thịnh hiếm thấy.

Khi ấy đã có rất nhiều người tu luyện tới Đại Thừa, danh môn chính phái cũng không ít, cùng nhau bảo vệ nhân gian. "Lê" không cần tiếp tục lang bạt trong trần thế nữa, chỉ cần yên tĩnh ở lại Đô Quảng Chi Dã tu luyện.

Nơi đó linh khí sung túc, là vùng đất thanh tĩnh không một bóng sinh linh, chỉ có cô và lão Kiến Mộc.

Lão Kiến Mộc nghiêm khắc, chẳng cho cô bước chân ra ngoài, suốt ngày bắt cô tu luyện, nói sau này cô sẽ gánh vác trọng trách chống đỡ trời đất. "Lê" (Lê Kiến Mộc) vừa nhàm chán vừa buồn bực, nhưng vẫn âm thầm dẫn dắt linh khí, thu hút vài sinh linh xung quanh đến Đô Quảng Chi Dã cư ngụ. Bọn họ trở thành bạn chơi đùa với cô, khiến cuộc sống không còn đơn điệu.

Không biết đã trôi qua bao nhiêu năm, đến khi lão Kiến Mộc ngã xuống, Đô Quảng Chi Dã đã trở nên náo nhiệt. Nơi đây tụ hội vô số linh vật quý hiếm, có cỏ cây lặng lẽ hấp thu linh khí bên cạnh cô mà hóa thành tinh, có những kẻ tu hành thành tín, lập lời thề trung thành, trở thành người canh giữ cho cô, ngăn cản kẻ có ý đồ xấu của Huyền Môn.

Sau khi lão Kiến Mộc rời đi, cô chính thức gánh vác thiên mệnh, bắt đầu khởi động con đường bước lên trời. Lúc này, cô mới phát hiện, ngoài mình ra còn có hai luồng khí tức rất giống đang cùng trấn giữ vùng đại lục này.

Cô quyết định khi nào rảnh rỗi sẽ đi tìm hai đồng bạn kia.

Một ngày, cô thu dọn hành lý, lên đường tới đỉnh Côn Luân, nơi thần mộc bất tử tọa trấn. Đó là một ông lão lười biếng, sống đã rất lâu, lâu đến mức đã chứng kiến bao quyền thế nổi lên rồi suy tàn, mặt trời mọc rồi lặn qua bao thế hệ. Ông ấy đã sớm không còn hứng thú với chuyện ngoài đời.

Khi cô ngỏ lời mời ông ấy cùng đi du lịch, ông lão chỉ nhàn nhã vung lá cây, từ chối lời mời rồi tiễn cô rời đi.

Lê Kiến Mộc đành lắc đầu, sau đó đến Thái Sơn.

Những nơi cô từng đi qua đều là nơi linh khí dồi dào, đây là lần đầu tiên cô chứng kiến ranh giới âm dương rõ ràng đến vậy, cũng là lần đầu tiên đặt chân đến địa phủ âm khí nồng nặc.

Vì lần đầu đến đây, khả năng phán đoán của cô bị ảnh hưởng. Thấy có một người đang ngồi trên tảng đá trước cửa địa phủ, bên người lại có hơi thở của gỗ Phù Tang, cô theo bản năng cho rằng đối phương là đồng bạn mình muốn tìm.

Cô đi tới, nghiêng đầu hỏi:

"Anh là Phù Tang sao?"

Thiếu niên kia ngẩng đầu, ánh mắt mang theo vẻ khó hiểu, không trả lời.

Cô cười cười, thân thiện vươn tay chào hỏi:

"Tôi là Kiến Mộc, đồng bạn của anh. Tôi tên là Lê. Anh tên gì?" 

Thiếu niên ngơ ngác.

Thường ngày mọi người đều gọi thần mộc Phù Tang là Phù Tang, dù sao loài cây này độc nhất vô nhị, chẳng cần tên riêng làm gì. Nhưng nhìn gương mặt nghiêm túc và đôi mắt sáng long lanh của cô gái trước mặt, cậu cũng không tiện giải thích thêm.

"Xin chào, tôi là Phù Tang."

Cậu còn gật đầu, ra vẻ nghiêm túc.

Thật ra là chột dạ, cũng có phần căng thẳng.

Lê Kiến Mộc chưa từng thấy nơi nào tràn ngập âm khí đến vậy, vô cùng tò mò với địa phủ. Nhưng vì đối phương là “đồng bạn” của mình, cô rất tin tưởng, liền thẳng thắn nói ra mong muốn.

"Tôi muốn vào địa phủ thăm một vòng."

Thiếu niên chẳng từ chối. Từ nhỏ đã không cha không mẹ, lại có Âm Dương Nhãn, ngày ngày bị lũ quỷ dọa đến mất ngủ, sau này được sư phụ mang về môn phái mới biết mình không giống người thường. Dù vậy, cậu vẫn rất sợ quỷ, đặc biệt là những con mặt mũi vặn vẹo.

Địa phủ lại đầy rẫy những loại quỷ này, mỗi ngày nhìn đám “dân chúng” biến dị kia, tâm trạng cậu chẳng biết diễn tả sao cho hết. Cho nên cậu mới hay ra ngồi ở cửa địa phủ ngẩn người, ngắm mặt trời mọc — đó là niềm vui lớn nhất.

A Lê rất đẹp.

Đẹp như tiên nữ từ thiên giới lạc xuống.

Vậy nên khi cô tìm đến, cậu lập tức vui vẻ, hăng hái dẫn cô đi tham quan địa phủ.

Chẳng bao lâu sau khi cửa địa phủ vừa khép lại, giữa không trung hiện ra một cây đại thụ to lớn.

"Hửm? Kiến Mộc đâu rồi? Mình rõ ràng cảm nhận được khí tức của cô ấy, người đâu rồi?"

Không có ai đáp lại.

Chạc cây của Phù Tang Mộc vung vẩy, Kim Nghiêu đang nằm ngủ ngon lành bị giật mình lăn lông lốc rơi xuống đất.

Giữa chừng mới nhớ ra mình biết bay, nó liền vỗ cánh bay vọt lên.

"Cái gì đấy? Tới giờ ăn chưa?"

Phù Tang Mộc thở dài:

"...Cậu có thấy nơi này hôm nay hơi là lạ không?"

Đôi mắt tròn như hạt đậu của Kim Nghiêu đảo quanh, đột nhiên vỗ cánh loạn xạ.

"Trời ơi! Là Kiến Mộc!"

Nó vừa hét xong đã đ.â.m sầm vào cửa địa phủ.

Nó là sinh vật thích nhất những cây có linh lực mạnh mẽ, nếu không phải vì thể trạng còn nhỏ không thể bay xa, chắc chắn nó đã sớm tìm đến Kiến Mộc rồi!

Đối với Lê Kiến Mộc mà nói, địa phủ là một thế giới hoàn toàn mới. Cô thậm chí còn chưa từng đặt chân hay tìm hiểu kỹ về thế giới loài người, lại càng không biết rằng sau khi con người chết đi, họ sẽ hóa thành quỷ hồn.

Nhưng giờ đây, tại địa phủ, cô đã tận mắt chứng kiến đủ loại quỷ khác nhau, nghe họ kể vô số nguyên nhân dẫn đến cái chết, từ đó mới dần hiểu về muôn hình vạn trạng cuộc sống của nhân loại.

Chính vì vậy, lòng cô bắt đầu nảy sinh sự tò mò đối với thế giới con người.

Trước khi lão Kiến Mộc rời đi, đã dặn dò cô: ngoài việc chống đỡ trời đất, cô còn phải bảo vệ chúng sinh nơi đây. Không chỉ có những sinh linh nhỏ bé ở Đô Quảng Chi Dã, mà còn bao gồm cả nhân loại.

Vạn vật trên đời đều cần được cô che chở, mà trong đó, nhân loại lại là sinh linh phức tạp và khó bảo vệ nhất.

Ngày hôm đó, cô ngồi trước phủ đệ của Chú U Minh, tạm biệt một thiếu niên. Cô nói rằng mình muốn đến nhân gian, tận mắt nhìn thấy thế giới ấy, tự mình trải nghiệm những hỉ nộ ái ố muôn màu của con người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play