Tiếng "phần phật" vang lên. Các đệ tử Thanh Huyền Môn vận bạch y, tay cầm trường kiếm không ngừng luyện tập bên ngoài. Không biết ai đó nhận ra cô, liền hô to:

"Chào tiểu sư tỷ!"

"Tiểu sư tỷ, tỷ xuất quan rồi sao?"

"Sao tỷ lại tới đây vậy, muốn tìm đại sư huynh hay nhị sư tỷ?"

Những gương mặt quen thuộc ngày xưa lần lượt tiến lên chào hỏi, khiến Lê Kiến Mộc cảm giác như lạc vào một giấc mơ.

Mọi thứ như trở lại lúc ban đầu. Không có phi thăng, không có thất bại, cũng chưa từng tỉnh dậy sau ngàn năm. Chỉ đơn thuần là kết thúc một lần bế quan mà thôi.

"Tìm nhị sư tỷ," cô nhẹ giọng đáp.

Một đệ tử đi trước dẫn đường, vừa cười vừa nói: "Nhị sư tỷ đang ở bên con kênh, nghe nói bắt được một con linh thú rất đẹp, vừa nhìn đã thấy thích. Nhưng đại sư huynh lại bảo xương cốt nó hợp để luyện Trận Thạch, hai người đang cãi nhau, giờ đại sư huynh còn đang tìm cách xin lỗi đấy."

Cô gái che miệng cười khúc khích, ánh mắt không giấu được vẻ tinh nghịch: "Đại sư huynh đúng là ngốc. Ai lại đi dỗ người mình thích kiểu đấy chứ, còn tưởng nhị sư tỷ chỉ quan tâm tới trận pháp thôi sao?"

Ngày trước Lê Kiến Mộc không hiểu mấy chuyện này. Từ nhỏ cô đã bị cuốn vào tu luyện triền miên không dứt, đối với chuyện tình cảm nam nữ chỉ biết qua sách vở, ngoài ra chẳng biết gì khác.

Nhưng lúc này, nhìn vẻ mặt đệ tử kia, cô bỗng hiểu ra. Hóa ra... đại sư huynh và nhị sư tỷ vốn là một đôi?

Tại sao trước đây cô lại không hề hay biết?

Cô lập tức tăng tốc bước chân về phía con kênh, trên đường đi liên tục có các đệ tử quen mặt chào hỏi, cô đều mỉm cười gật đầu đáp lại từng người.

Cuối cùng, cô cũng tìm thấy hai người bên bờ kênh.

...

"Còn giận sao? Anh chỉ thuận miệng nói thôi, đâu có ý muốn giết con linh thú của em, anh biết sai rồi mà."

Kim Dương cười giả lả, cố gắng làm lành, nhưng Thư Cầm đứng bên cạnh thì chẳng cảm thấy chút nào.

"Hôm nay anh dám bảo rằng xương của linh thú em có thể làm Trận Thạch, ngày mai biết đâu anh sẽ dám giết em để tế trời thành kiếm, không chừng ngày kia lại..."

Thư Cầm ngừng lời, tay cô sờ lên bụng mình, cảm thấy không thể nào nói tiếp lời nguyền rủa về đứa con trong bụng.

Cô chỉ có thể tức giận nhìn Kim Dương, đôi mắt đỏ hoe.

Kim Dương vội vàng hỏi: "Sẽ không, sẽ không đâu, anh thề đấy, anh mà dám đối xử tệ với em và con, thì sẽ để tà ám ăn thịt anh!"

"Chuyện đó... thì không cần đâu, em không muốn đứa bé vừa sinh ra đã thiếu cha."

Kim Dương bật cười ha ha.

"Anh biết em không nỡ mà."

Thư Cầm trừng mắt nhìn anh ta, rồi thở dài một hơi.

"Anh nói xem, rốt cuộc là sư phụ có ý gì, sao không cho chúng ta thành thân? Cứ kéo dài mãi, tiểu sư muội đã phi thăng rồi, không thể uống rượu mừng cùng chúng ta nữa."

Kim Dương lắc đầu:

"Em suy nghĩ nhiều quá rồi. Phi thăng thành tiên đâu phải chuyện đơn giản, tiểu sư muội mới có bao nhiêu tuổi chứ?"

"Với cả sư phụ... Haizz, dù sao người cũng có suy tính của mình, chúng ta cứ nghe theo là được, sư phụ sẽ không hại chúng ta đâu."

Thư Cầm lại thở dài, suy tư một chút.

"Đúng vậy."

Cô ta bỗng nhiên sáng mắt lên, rồi nhìn Kim Dương:

"Anh nói xem, sư phụ không cho chúng ta thành thân, có phải vì tiểu sư muội không?"

Kim Dương hoảng sợ, mở to mắt:

"Tiểu sư muội thích anh sao?"

"Em nhổ vào, anh nhìn lại bản thân mình đi!" Thư Cầm trợn mắt, rồi tiếp tục nói.

"Sợ tiểu sư muội động lòng chứ gì? Anh cũng không phải không biết, sư phụ luôn hy vọng tiểu sư muội phi thăng sớm, hy vọng em ấy tập trung tu luyện, không bị chuyện tình cảm làm phân tâm. Những lúc trong môn có người đọc sách về tình yêu nam nữ, sư phụ chỉ nhắm mắt làm ngơ, nhưng đặc biệt cấm không được để tiểu sư muội biết."

Thư Cầm khẽ mỉm cười, rồi nhìn Kim Dương:

"Em đoán sư phụ muốn tiểu sư muội lục căn thanh tịnh, không bị chuyện trần tục làm nhiễu loạn, chuyên tâm vào tu luyện, tốt nhất là không có chuyện yêu đương."

Kim Dương trầm tư một lát rồi gật đầu:

"Tiểu sư muội đúng là rất thanh tịnh, lục căn thanh khiết, tu hành nghiêm túc hơn cả lão nhi cô."

Thư Cầm lại trợn mắt nhìn anh ta.

Vừa định nói thêm, đột nhiên cô ngừng lại, mắt đảo qua và thấy một thanh trường kiếm sắc lạnh đâm về phía họ.

"Tiểu sư muội!" Thư Cầm kinh ngạc kêu lên.

Kim Dương cũng ngây người, nhanh chóng lao ra chắn trước Thư Cầm, giọng lo lắng:

"Tiểu sư muội, em xuất quan từ khi nào thế? Em muốn làm gì? Có chuyện gì thì từ từ nói, sao lại ra tay như vậy?"

Lê Kiến Mộc mặt không đổi sắc, tay nắm chặt trường kiếm, kiên định tiến về phía hai người, không chút do dự.

"Tiểu sư muội, em bị tẩu hỏa nhập ma rồi sao? Em như vậy, bọn anh sẽ ra tay đấy!"

"Người đâu! Mau đến đây, tiểu sư muội điên rồi!"

Đệ tử gần đó nghe thấy, vội vã chạy đến.

Họ nhận ra Lê Kiến Mộc, nhưng nhìn cô với ánh mắt khó tin.

"Tiểu sư tỷ, chị làm sao vậy? Có phải lần này tu luyện không thuận lợi không?"

"Tiểu sư tỷ, chị đừng tạo áp lực lớn cho mình, bên chưởng môn chúng em sẽ đi khuyên bảo, chị đừng làm vậy!"

"Tiểu sư tỷ, chị bỏ kiếm xuống trước, mọi chuyện từ từ nói, chúng ta đều là người trong môn mà."

   

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play