Lê Kiến Mộc hơi nghi hoặc. Bình thường cô cũng từng dẫn người về nhà, nhưng vừa rồi mới chỉ mở miệng nhờ dì giúp việc dọn phòng cho Cố Chiêu Thanh, cả nhà đã lập tức bật dậy như có lệnh báo động.
Ngay cả Lê Vấn Bác, người lúc nào cũng lười biếng, giờ cũng tỉnh táo hơn hẳn, ngồi thẳng lưng, mắt sáng rực.
Thật ra, việc Mộc Mộc không về nhà cả đêm đã là chuyện quen thuộc với họ. Nhưng hôm nay cô bỗng nhiên dắt theo một người đàn ông trẻ tuổi về, còn dặn chuẩn bị phòng cho anh ta, chuyện đó không thể khiến họ không nghi ngờ.
Hơn nữa, biểu hiện của Cố Chiêu Thanh lại quá rõ ràng. Anh ta đối với mọi người đều lạnh nhạt, xa cách, nhưng cứ mỗi lần nhìn sang Lê Kiến Mộc, ánh mắt ấy lại trở nên dịu dàng đến mức kỳ lạ.
Lê Thanh Thanh thì không sao, từ nhỏ cô ấy đã cùng lớn lên với nhóc nhà họ Chu, mọi người trong nhà đều yên tâm. Nhưng Mộc Mộc thì khác. Cô bé còn nhỏ, tính tình lại đơn thuần, tuyệt đối không thể để người khác lừa gạt được.
Cố Chiêu Thanh vẫn luôn giữ vẻ lạnh nhạt với người nhà họ Lê. Ánh mắt anh ta mang theo chút xa cách, tựa như kẻ đứng trên cao quan sát chúng sinh. Bầu không khí giữa hai bên trở nên trầm mặc, ai nấy đều âm thầm cân nhắc tính toán trong lòng.
Trái lại, Yến Đông Nhạc lại tỏ ra rất thản nhiên. Anh một mình ngồi trên sofa, như một vị thần cổ xưa nhàn nhã nhấm nháp chén trà trong tay, thái độ ung dung vô cùng.
Đúng lúc ấy, Hoắc Uyển từ trong bếp bước ra.
Yến Đông Nhạc lập tức đứng dậy:
"Bác gái, để cháu giúp bác bưng đồ."
Cố Chiêu Thanh nhướng nhẹ mày, rồi quay đầu đi.
Ngay sau đó, từ trên lầu bước xuống một cô gái mặc đồ ngủ. Đôi mắt Cố Chiêu Thanh bất giác mở to, trong ánh nhìn như vừa nhớ ra điều gì, rồi lạnh lùng quay sang nhìn Yến Đông Nhạc.
Yến Đông Nhạc giả vờ như không thấy gì cả.
"Ăn trái cây đi."
Lê Thanh Thanh bước tới, ánh mắt ngây thơ như không biết chuyện gì đang xảy ra:
"Mọi người đang làm gì thế ạ? Sao ai cũng dậy sớm vậy?"
"Không có gì đâu. Chị con vừa cùng bạn về, họ đang nói chuyện chút ấy mà. Con ngủ đủ chưa?"
Hoắc Uyển thuận miệng hỏi, tay vẫn không ngừng bưng mâm.
Lê Thanh Thanh vươn vai, rồi ôm lấy tay mẹ kéo về phía bếp:
"Mẹ, sáng nay ăn gì vậy? Con đói quá."
"Chắc chắn chẳng có món nào con thích đâu."
Cổ Chiêu Thanh lặng lẽ thu ánh mắt khỏi hai mẹ con, quay lại nhìn Yến Đông Nhạc, nét mặt lại càng thêm nghiêm túc.
Lê Trung Đình lúc này mới ho nhẹ một tiếng, rồi quay sang hỏi:
"Cố tiên sinh đúng không? Mộc Mộc, người này cũng là khách của con à? Cha thấy khí chất của Cố tiên sinh bất phàm, không biết là người nơi nào? Có phải đang gặp chuyện khó giải quyết?"
Lê Kiến Mộc vừa định trả lời thì Cố Chiêu Thanh đã lên tiếng trước:
"Người đất Thục. Tôi tới để tìm người."
"Tìm người? Là người nhà cậu sao?"
Cố Chiêu Thanh liếc nhìn Lê Kiến Mộc một cái rồi gật đầu.
Lê Kiến Mộc nheo mắt lại, cô thấy rõ ánh nhìn đó. Cô biết, anh ta đang ám chỉ điều gì.
Lê Trung Đình yên tâm phần nào. Người này khí chất đúng là khác thường, quần áo cũng không giống kẻ thiếu thốn. Nếu là người có tiền, lại tìm đến Mộc Mộc để nhờ giúp đỡ, rất có thể là vì những chuyện liên quan đến huyền học.
Như vậy thì có thể chấp nhận được.
Sau khi yên tâm, ông trở nên thân thiện hơn, tiếp tục trò chuyện vài câu với Cố Chiêu Thanh. Nhưng dường như đối phương không quá mặn mà chuyện trò, chỉ đáp lại qua loa khiến ông đành bỏ cuộc.
Sau bữa sáng, Lê Kiến Mộc dẫn Cố Chiêu Thanh lên tầng hai – sân phơi nắng.
"Cố tiên sinh, Cố Xuyên là người nhà họ Cố đúng không? Anh có cần tôi giúp liên lạc không?"
Cố Chiêu Thanh lắc đầu, đứng yên giữa ánh nắng ban mai. Anh ta khẽ nhắm mắt, như đang cảm nhận một điều gì đó. Có lẽ, anh đã lâu lắm rồi không được nhìn thấy ánh mặt trời.
Lê Kiến Mộc để ý đến động tác của anh ta, bất giác rời đi. Một lát sau, cô quay lại với vài chậu cây trong tay.
Cố Chiêu Thanh đưa mắt nhìn về phía chúng – mấy chậu hoa mà cô đang gieo trồng quỷ cổ. Dù mới chỉ một ngày trôi qua, nhưng nhờ Lê Thanh Thanh không quên chăm sóc, đám mầm nhỏ trong đó đã xanh mượt và khỏe mạnh hơn hẳn.
"Chậu này... là của tôi."
Cố Chiêu Thanh chạm tay lên một chậu cây.
Đúng vậy, đó là giống quỷ mà Lê Kiến Mộc từng mua, một phần trong số hạt giống do chính Cố Chiêu Thanh bán cho cô.
Lê Kiến Mộc không ngạc nhiên. Cô ngồi xuống đối diện anh ta, thẳng thắn hỏi:
"Anh đã bị nhốt trong đó bao lâu rồi?"
Ngón tay Cố Chiêu Thanh khẽ động, mầm cây run lên, rồi bất ngờ mọc nhanh như có sinh mệnh. Nhưng ngay sau đó, màu xanh bị hút cạn, mầm cây mục rữa, tan biến không dấu vết.
"Hơn một trăm năm rồi... tôi cũng không nhớ rõ nữa."
"Bị nhốt hơn cả thế kỷ, vậy mà anh vẫn biết tin tức bên ngoài, thậm chí còn biết tôi sẽ đến và bán hạt giống quỷ cổ cho tôi?"
Cô ngẩng đầu, ánh mắt nghiêm nghị:
"Cố tiên sinh, tôi nghĩ anh nên giải thích rõ ràng."
Cố Chiêu Thanh chỉ nhìn cô, không trả lời. Đôi mắt anh khẽ nhúc nhích, ánh nhìn dần chuyển sang màu xanh – từ lục nhạt đến xanh đậm như bầu trời sau cơn mưa.
Lê Kiến Mộc thoáng sững sờ.
Ngay lúc đó, Yến Đông Nhạc bất ngờ đưa tay lên chắn trước mặt cô, dùng chiếc đĩa sứ ngăn tầm nhìn giữa hai người.
Cố Chiêu Thanh hơi nhíu mày.
Yến Đông Nhạc không để ý đến biểu cảm của anh ta, chỉ nghiêng đầu nói với Lê Kiến Mộc:
"Người nhà họ Cố là những kẻ được trời đất ban tặng năng lực đặc biệt. Từ xa xưa đã nổi tiếng vì khả năng cảm ứng thân hòa cực mạnh."
"Nhưng thân hòa ở đây không phải là hoà hợp với muôn vật như em nghĩ. Mà là họ có thể nhìn thấu lòng người, thông qua đôi mắt đó."
"Nói cách khác, em có thể hiểu là – họ là những kẻ giỏi nhất trong việc mê hoặc và điều khiển tâm trí người khác."
Lê Kiến Mộc khẽ liếc nhìn Cố Chiêu Thanh. Suy đoán trong đầu cô đang dần thành hình.
"Người mặc áo đen trong kết giới kia có thể tự do hành động... là nhờ anh đúng không?" Cô nhẹ giọng hỏi.
Cố Chiêu Thanh im lặng một lúc, rồi gật đầu thừa nhận: "Đúng vậy."
Anh giải thích: "Mỗi một Huyền Sư khi bị đưa vào, sẽ có một khoảng thời gian ngắn vẫn giữ được ý thức. Tôi chỉ cần đọc lại ký ức của họ trước khi họ hoàn toàn hóa thành hạt giống quỷ là có thể biết được tình hình bên ngoài."
Cô hơi ngẩn ra, không ngờ cách thức đó lại đơn giản đến thế.
Cố Chiêu Thanh tiếp tục: "Nơi đó liên tục bị đưa thêm người mới vào suốt hơn trăm năm qua. Nhờ vậy, tôi vẫn có thể theo dõi thế giới bên ngoài thay đổi ra sao."
"Biết được Bác Thành xuất hiện một đại sư huyền học nổi danh, lại còn thân thiết với Yến Đông Nhạc... tôi biết mình đã có hy vọng thoát ra."
Vì thế, anh đã liều lĩnh nuốt lấy những hạt giống quỷ, mượn sức mạnh đó để cường hóa bản thân. Sau đó, khi cửa bia đá mở ra, anh thả ra một phần thần hồn, mê hoặc người áo đen, lừa dẫn Lê Kiến Mộc đến.
"Chỉ có cô mới có thể sinh ra thần mộc bất tử trong không gian tăm tối, ẩm ướt kia." Ánh mắt anh nghiêm túc nhìn cô. "Chỉ có cô mới có thể phá vỡ không gian ấy và giúp tôi rời đi."
Lê Kiến Mộc trầm mặc. Một lát sau, cô khẽ hỏi: "Dường như anh rất am hiểu về hạt giống quỷ?"
Cố Chiêu Thanh hơi kiêu ngạo đáp: "Thuật pháp này vốn do tổ tiên Cố gia sáng lập. Tuy tôi bị nhốt trong nơi sinh ra hạt giống quỷ, nhưng đúng là tôi biết rất nhiều cách ứng phó với nó."
Lê Kiến Mộc gật đầu nhẹ. Mọi chuyện dường như đã rõ ràng, chỉ còn một điều khiến cô vẫn chưa yên tâm.
"Tại sao lại là tôi?" Cô nhìn thẳng vào mắt anh. "Giữa tôi và anh... có quan hệ gì sao?"
Cô có nhiều nghi vấn chưa được lời giải đáp, nhưng lại luôn có cảm giác bản thân và Cố Chiêu Thanh có mối liên hệ nào đó từ sâu trong linh hồn.
Gương mặt Cố Chiêu Thanh thoáng hiện lên vẻ trầm lặng. Anh chậm rãi nói: "Lúc trước tôi từng nói... tôi đang tìm một người."
"Ừ, anh bảo đó là người thân." Cô nhớ rõ lời anh.
"Người đó chính là cô."
"Khụ khụ..." Yến Đông Nhạc bất ngờ sặc nước trà, cúi đầu lau áo như muốn che đi biểu cảm trên mặt.
Cố Chiêu Thanh nhíu mày liếc sang: "Anh sao vậy?"
Yến Đông Nhạc cười gượng: "Không sao, chỉ là nhớ lại một chuyện cười cũ thôi."
Lê Kiến Mộc cau mày. Cô biết Yến Đông Nhạc đang giấu rất nhiều chuyện, có điều anh không thể nói thẳng vì kiêng kỵ Thiên Đạo. Nhưng cô vẫn nhìn thấy tia giễu cợt thoáng qua trong ánh mắt anh.
Cô dần dần hiểu ra. Vậy là cô thật sự là người thân của Cố Chiêu Thanh, chỉ là... có điều gì đó không đúng với biểu hiện của anh.
Cô còn muốn hỏi thêm, nhưng tiếng bước chân từ cầu thang vọng xuống cắt ngang dòng suy nghĩ.