Chỉ đến khi cô mở vách đá cuối cùng, lần đầu tiên mới không phải là một căn phòng. Thay vào đó là một con đường sâu hun hút, và từ đó, vang lên âm thanh động đậy khe khẽ.
Vừa mới bước vào, Lê Kiến Mộc đã kịp nhìn thấy một vạt áo vội vàng biến mất sau góc cua. Cô lập tức lùi lại, nấp vào một góc quan sát. May mắn là người kia không phát hiện ra.
Hai giây sau, cô bắt đầu vận dụng thuật che giấu, men theo lối cũ đi vào. Người vừa rồi đã biến mất, nhưng âm thanh ở phía xa vẫn còn vọng lại, như có ai đó đang nói chuyện.
Không chần chừ, Lê Kiến Mộc bám sát hướng âm thanh phát ra, cẩn thận tiến sâu hơn vào trong đường hầm.
"Tôi cứ tưởng xương cốt của cậu cứng cỏi lắm cơ đấy. Sao rồi, mới nhiêu đó đã chịu không nổi à?" — một giọng nói châm chọc vang lên. "Còn tự xưng là Huyền Sư nữa chứ. Với tu vi thế này, đúng là nực cười!"
Ngay sau đó, là tiếng rên rỉ nén lại trong cổ họng.
Cô rẽ vào theo âm thanh, vừa đi được vài bước đã trông thấy một người đàn ông lực lưỡng mặc đồ đen, đang cầm xích sắt kéo lê một người khác dưới đất.
"Phải nói là cậu may mắn đấy," người đàn ông mặc đồ đen cười lạnh, "ở đây thiếu gì chứ không thiếu Huyền Sư. Nhưng linh khí trên người cậu lại vừa khéo, bổ sung rất tốt cho chúng tôi. Cậu có thể sống, không như đám phàm nhân kia chỉ chờ chết."
Người bị xích không đáp, mím chặt môi, nhưng ánh mắt vẫn kiên cường.
Lê Kiến Mộc nheo mắt. Người đàn ông này chính là kẻ xuất hiện hôm qua ở chợ quỷ, đã bắt đi Việt Chân. Điều này chứng tỏ, những người đột ngột mất tích mấy hôm nay có thể đều bị đưa tới nơi này.
Cô lại tiến thêm vài bước, nín thở nghe đoạn hội thoại tiếp theo.
"Ê, cậu là người của môn phái nào?" — người đàn ông tiếp tục nói, giọng mang theo vẻ thích thú, "Tôi nghe gần đây các môn phái chẳng yên ổn gì. Nhìn linh lực của cậu, chắc cũng không phải môn phái nhỏ?"
Không nhận được phản hồi, hắn lại cười cợt: "Chắc là vì muốn làm anh hùng cứu thế gì đó mà tới đây hả? Tội nghiệp quá, biết đâu lần tiếp theo thấy ánh mặt trời là vài trăm năm sau. Nhưng cũng không phải không có hy vọng."
Người bị kéo cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói khàn khàn: "Tôi... vẫn còn cơ hội sống sao?"
"Đương nhiên!" — tên mặc đồ đen vỗ lên vai anh ta một cái, khiến người kia bật lên tiếng rên — "Cậu là Huyền Sư mà, linh lực có thể giữ cho cậu sống lâu lắm."
Người đàn ông kêu rên, nghiến răng hỏi: "Khi nào tôi có thể rời đi."
Hắn ta híp mắt lại, cười nham hiểm: "Cậu xem cậu kìa, cậu lại không lắng nghe, cậu sẽ chờ rất lâu, có lẽ mấy chục năm, có lẽ mấy trăm năm, nhưng mà. Nếu cậu cho tôi chút chỗ tốt, tôi có thể giúp cậu làm ngắn thời gian lại. "
Người đàn ông cười nhạt, giọng mang chút chế giễu:
"Bây giờ tôi có thể cho ông thứ gì chứ?"
Người mặc áo đen nở nụ cười đầy thỏa mãn, chậm rãi đáp:
"Rất nhiều thứ. Có Huyền Sư nào mà không cất giấu bảo bối, bí pháp, linh phù, linh khí đâu? Những thứ đó, tôi đều không từ chối."
Người đàn ông im lặng trong chốc lát rồi cất tiếng:
"Ông có thể giúp tôi bằng cách nào?"
Người đàn ông áo đen dừng bước, kéo xích sắt lạch cạch, rồi kéo anh ta rẽ vào một ngõ hẻm u tối khác.
Lê Kiến Mộc lặng lẽ bám theo phía sau.
Người đàn ông áo đen hạ thấp giọng, thì thầm như đang truyền bí mật:
"Tôi có thể dạy cậu cách khuất phục, cách nhanh chóng trở thành hạt giống quý. Thậm chí, tôi còn giúp cậu tìm được người mua thích hợp. Nếu may mắn, bảy ngày sau cậu có thể quay lại thế giới hiện thực."
Người đàn ông nghe mà cảm thấy như chìm trong màn sương dày đặc.
Lê Kiến Mộc khẽ nhíu mày, ánh mắt cảnh giác nhìn người áo đen. Gã này, quá kỳ quặc.
"Tôi không hiểu ông đang nói gì." Người đàn ông lạnh nhạt nói.
"Chậc chậc, đúng là ngốc mà." Gã áo đen thở dài, ngữ khí mang theo vẻ tiếc nuối:
"Cậu có biết nơi này đối xử với Huyền Sư thế nào không?"
"Trước tiên, chúng sẽ dùng khổ hình và âm khí để ăn mòn linh lực, khiến Huyền Sư suy kiệt cả thể xác lẫn tinh thần. Khi không còn sức chống cự, cậu sẽ bị ép phải khuất phục. Đây mới chỉ là cửa ải đầu tiên."
Gã liếc sang, như đang nhớ lại điều gì đó:
"Tôi từng nghe nói có người nhanh nhất chỉ nửa tiếng là đã chịu phục tùng, vì những thủ đoạn tra tấn mà chúng sử dụng... Cậu sẽ không muốn nếm thử đâu."
Người đàn ông mím môi, im lặng một hồi lâu mới cất giọng khàn khàn:
"Không có ai có thể chống đỡ sao?"
"Không ai cả." Gã áo đen gật đầu chắc nịch, sau đó như nhớ ra gì đó, lại hơi do dự:
"Huyền Sư bình thường thì không thể chống nổi. Mà đây mới chỉ là bắt đầu thôi."
Gã tiếp lời, giọng đều đều:
"Vượt qua được giai đoạn phục tùng, cậu sẽ bị rút sạch linh khí, sau đó được bọn chúng 'tái cấu trúc' thành một hạt giống quỷ. Chỉ lúc ấy mới có cơ hội rời khỏi nơi này."
"Nếu đã khuất phục rồi, sao không thể rời đi luôn?" Người đàn ông hỏi lại.
"Đơn giản vậy thì đã không gọi là 'quỷ' rồi." Gã cười lạnh.
"Cậu tưởng đám người bên ngoài — từ Cục Đặc Sự đến Huyền Sư — đều là hạng người ngồi không ăn bám chắc?"