Lê Kiến Mộc hơi nhíu mày. Một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu cô, rồi nhanh chóng bị đè xuống.

"Mộc Mộc?"

Giọng gọi kéo cô trở lại thực tại.

"Tôi biết rồi, chuyện này để tôi chú ý giúp."

Cô vừa xuống lầu thì gặp được Tiêu Tề và Ngụy Hành.

Sau khi hai người kia trình bày xong mục đích đến tìm, Lê Kiến Mộc lập tức gật đầu đồng ý.

Ngụy Hành thở phào nhẹ nhõm, không giấu nổi sự cảm kích.

"Trước kia tôi từng gặp vài vị Huyền Sư, nhưng họ đều rất kiêu ngạo. Không ngờ Lê đại sư lại dễ nói chuyện như vậy."

Anh cười gượng.

"Thật ra chúng tôi định báo cáo việc này lên cục đặc sự, chỉ là chưa có chứng cứ rõ ràng, mấy ngày nay cũng không có người báo mất tích nên đành phiền đến cô. Xin lỗi vì làm phiền Lê đại sư vào dịp Tết."

Lê Kiến Mộc chỉ lặng lẽ liếc hai người một cái, không nói cho họ biết rằng cục đặc sự thật ra đã sớm hành động rồi.

Sau khi hai người rời đi, cô bước ra ban công, ngẫm lại lời của Hoa Cát. Những kẻ vi phạm quy tắc của chợ quỷ nếu bị bắt đi “trừng phạt”, ngày hôm sau sẽ bị vứt ở đường tắt gần chợ trong trạng thái ngu dại.

Không biết bây giờ Việt Chân ra sao rồi.

Lê Kiến Mộc muốn liên lạc với Yến Đông Nhạc để hỏi tình hình, nhưng anh không trả lời tin nhắn, cũng không có mặt ở nhà.

Không còn cách nào khác, cô đành đích thân đến cục đặc sự.

So với thường ngày, nơi này vắng vẻ hơn nhiều. Bình thường người ra vào tấp nập, giờ chỉ còn một người trực ban.

"Lão đại có việc nên không ở đây," người kia nói, "Chúng tôi cũng không rõ anh ấy đi đâu."

Anh thở dài:

"Dịp Tết thế này tà vật hoạt động mạnh hơn hẳn, ai cũng phải đi canh giữ ở các nơi, cả cục gần như không còn người, ai nấy đều bận đến mức không thấy mặt trời."

"Lê đại sư, cô có chuyện gấp cần gặp lão đại sao? Hay là cô đăng ký trước, lát nữa tôi gặp anh ấy sẽ báo ngay?"

Lê Kiến Mộc xua tay, nói nhẹ nhàng:

"Không cần đâu, cũng không phải chuyện gì gấp… À mà nói không gấp cũng không đúng lắm."

Cô ngừng lại một chút, rồi hỏi tiếp:

"Hôm nay Việt Chân đã về chưa?"

Người trực ban lắc đầu:

"Anh ấy đang đi làm nhiệm vụ, vẫn chưa quay lại."

Còn cụ thể là nhiệm vụ gì thì người trực cũng không biết rõ, hoặc không tiện nói. Dù Lê Kiến Mộc có mối quan hệ khá tốt với Cục Đặc Sự, lại được lão đại căn dặn phải xem cô như người trong nhà, nhưng dù gì cô cũng không phải thành viên chính thức. Có những chuyện vẫn bị giữ kín là lẽ thường.

Lê Kiến Mộc cũng không để bụng, chỉ nhẹ gật đầu rồi rời đi.

Sau khi trở về, cô cẩn thận xem lại vụ án mà Ngụy Hành đã đưa, rồi quyết định tối nay sẽ không vào chợ quỷ nữa. Thay vào đó, cô sẽ ở lại để canh chừng, theo dõi những thi thể đột nhiên xuất hiện ở chợ vào lúc rạng sáng.

Gần một giờ sáng.

Giống như hai đêm trước, chợ quỷ dần đông đúc người qua lại. Một chiếc xe minibus màu đen lặng lẽ đỗ bên đường đối diện với chợ, không bật đèn. Bên trong xe, vài người ngồi quan sát dòng người đang lũ lượt bước vào khu phố cổ, ai nấy đều tặc lưỡi.

"Mấy người này nhận được tin tức từ đâu vậy? Tôi cảm thấy hôm nay còn đông hơn cả hôm qua."

"Hơn nữa, nhìn đám người đêm nay kìa... Ồ má ơi!"

Câu chửi thề vang lên từ miệng Tiêu Tề khiến ai nấy đều giật mình – đây là lần đầu tiên họ thấy anh ta như vậy.

"Có chuyện gì thế? Anh quen ai à?" Lê Kiến Mộc nghiêng người hỏi.

Tiêu Tề nhíu mày thật sâu, nói nhanh:

"Tiểu Hào nhà tôi."

Vừa dứt lời, anh đã tháo dây an toàn, mở cửa xe, tiện tay đội mũ rồi nói nhỏ:

"Tôi vào xem thử. Mọi người cứ ở lại trong xe."

Không đợi ai kịp phản ứng, Tiêu Tề đã xuống xe và đi về phía khu chợ, tốc độ nhanh đến mức ba người còn lại không kịp giữ lại.

"Tiểu Hào là ai vậy?"

Dư Tiểu Ngư và Ngụy Hành đưa mắt nhìn nhau, vẻ khó hiểu hiện rõ trên mặt.

Lê Kiến Mộc dường như đoán ra được, trầm giọng nói:

"Có lẽ là em trai của cảnh sát Tiêu."

Cô nhớ rất rõ lời Lê Thanh Thanh từng kể. Tiêu Tề xuất thân trong một gia đình danh giá, ban đầu được kỳ vọng sẽ nối nghiệp gia đình. Nhưng anh lại không có hứng thú với kinh doanh, lý tưởng của anh là trở thành cảnh sát. Bất chấp sự phản đối của người nhà, anh vẫn thi vào trường cảnh sát, cắn răng chịu đựng mọi khổ luyện và cuối cùng cũng thuận lợi gia nhập lực lượng.

Người trong gia đình tức giận nhưng cũng chẳng thể làm gì, đành dồn hết tâm huyết vào đứa con thứ – Tiểu Hào. Nhưng đứa bé đó hình như mới chỉ mấy tuổi?

Lê Kiến Mộc nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Quả nhiên, Tiêu Tề đã đến gần một đứa trẻ. Bên cạnh cậu bé còn có vài người lớn, ai nấy trông quen mắt. Họ đều là con cháu nhà giàu ở khu nhà cô ở, lớn nhỏ đủ cả, từ sáu bảy tuổi cho đến người vừa mới trưởng thành.

Cô khẽ lẩm bẩm:

"Đúng là mấy đứa nhà giàu không khiến người ta yên tâm được phút nào. Lá gan cũng to quá rồi."

Ngụy Hành gật gù đồng tình:

"Phải đấy, chỗ nào cũng dám tới. Nhỡ xảy ra chuyện, người nhà sẽ đau lòng biết chừng nào."

Lê Kiến Mộc vẫn chăm chú quan sát. Cô hiểu Tiêu Tề định nói gì lúc trước nhưng còn chưa kịp nói ra.

Nếu hai đêm trước những người xuất hiện chỉ là các tiểu thư, thiếu gia của mấy nhà có tiền, thì hôm nay, người tới lại thuộc hẳn tầng lớp phú quý thật sự. Có người cô từng gặp trong yến tiệc, có người xuất hiện trên bản tin, cũng có người tuy chưa gặp nhưng chỉ cần nhìn là nhận ra.

Cô khẽ thở ra một hơi:

"Lần này, mục tiêu của chúng là tầng lớp thượng lưu ở Bắc Thành."

Ngụy Hành ngạc nhiên ghé lại gần:

"Lê đại sư, cô biết bọn họ định làm gì sao?"

Cô khẽ gật đầu, giọng nghiêm túc:

"Chưa thể khẳng định, nhưng cũng đoán được phần nào. Mỗi một ‘hạt giống quỷ’ đều được một Huyền Sư phong ấn linh hồn vào trong. Gieo trồng hạt giống này chẳng khác nào để Huyền Sư đó được trọng sinh."

"Hạt giống quỷ cần máu thịt để sống lại, mà mục tiêu… chính là những người trẻ tuổi có thể chất tốt, xuất thân cao quý – cơ thể hoàn hảo để linh hồn chiếm giữ."

Nếu như vậy, không chỉ không tra được gì, mà còn để mặc linh hồn nguyên bản dần dần bị nuốt chửng theo năm tháng. Đến lúc có người phát hiện, e là cũng không còn cách nào xử lý.

"Bọn họ... đang tính dùng một đống hạt giống quỷ để đổi lấy linh hồn bé nhỏ của toàn bộ kẻ có tiên căn ở Bắc Thành sao?"

Ý nghĩ này khiến Lê Kiến Mộc cau mày.

Cô còn một thắc mắc khác: "Rốt cuộc bên trong ảo cảnh của chợ quỷ có bao nhiêu hạt giống quỷ?"

Bí pháp từng là truyền thuyết, nay lại phổ biến như rau cải ngoài chợ. Ai cũng biết, ai cũng có thể lấy được một hạt.

Và cả ảo cảnh chợ quỷ kia...

Trận pháp được bày trí thì không nói, nhưng hoàn cảnh bên ngoài trận lại rất quen thuộc.

Quá giống với quỷ môn mà cô hay đi qua.

Ngoại trừ nơi đó, cô thật sự không nghĩ ra còn chỗ nào khác có ảo cảnh thích hợp để gieo trồng hạt giống quỷ như vậy.

Nếu như có người có thể đơn độc dựng lên một không gian trong quỷ môn để bày trận pháp, trồng hạt giống quỷ, mà lại không bị địa phủ phát hiện... thì thực sự là một kẻ rất lợi hại.

Lê Kiến Mộc bất giác cảm thấy hoang mang. Cô không rõ nơi này đã tồn tại từ bao giờ, cũng không biết đã từng thay đổi bao nhiêu chủ nhân.

Cô liếc mắt nhìn màn hình điện thoại.

Yến Đông Nhạc vẫn chưa nhắn lại.

Nghĩ cũng phải. Địa phủ đang xảy ra chuyện lớn như vậy, hẳn là anh đang rất bận.

"Đại sư, chúng ta vẫn tiếp tục đợi ở đây sao?" – Ngụy Hành lên tiếng hỏi.

Lê Kiến Mộc khẽ gật đầu.

Không lâu sau, trận đầu tiên kết thúc. Một vài người bỗng dưng xuất hiện, cũng có người âm thầm rời đi.

Dù đã theo dõi hai ngày nay, nhưng khi thấy cảnh tượng người xuất hiện đột ngột như vậy, Ngụy Hành vẫn cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

Trận thứ hai bắt đầu nhanh chóng.

Số lượng người không đông bằng trận đầu, nhưng cũng không ít.

"Đếm đi." – Lê Kiến Mộc dặn.

Ngụy Hành và Dư Tiểu Ngư lập tức phản ứng, cố gắng mở to mắt nhìn, bắt đầu đếm từng người một bước vào trận pháp.

Ánh sáng mờ ảo, khoảng cách lại xa nên việc đếm rất khó khăn.

Cuối cùng, trận thứ hai không còn ai vào thêm nữa.

"72 người." – Ngụy Hành nói chắc chắn.

Dư Tiểu Ngư chau mày: "Sao tôi lại đếm được 75 người? Anh chắc là không đếm thiếu chứ?"

"Tôi thấy em mới đếm thừa thì có! Tôi đếm rõ ràng chỉ có 72 người!"

"Không chừng có vài đứa trẻ nhỏ quá, anh không thấy được."

"Trẻ con à? Không hề thấy đứa trẻ nào cả. Khoan đã... không đúng, em trai đội trưởng Tiêu đâu?"

Hai người liếc nhau, sắc mặt lập tức biến đổi.

Lúc họ đếm người vào trận thứ hai, không thấy bóng dáng Tiêu Tề và em trai anh ta.

Chẳng lẽ… hai người đó chưa từng rời khỏi trận đầu?

"Đại sư, làm sao bây giờ?" – Dư Tiểu Ngư lo lắng hỏi.

Lê Kiến Mộc nhìn đồng hồ.

Trận thứ hai đã sắp bắt đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play