Lê Dịch Nam hiểu ý, gật đầu:

"Em sẽ dặn mấy đại diện trong công ty một tiếng."

"Vậy thì tốt." – Lê Kiến Mộc thản nhiên nói, sau đó nhìn sang Lê Niên Tây một cái.

Anh ba cô bình thường kín tiếng, ít khi đề cập chuyện bên ngoài. Nhưng hôm nay lại nghiêm túc cảnh báo như vậy, rõ ràng đã nắm được điều gì đó.

Lê Kiến Mộc cúi đầu, như đang suy nghĩ gì đó.

Sau khi ăn cơm xong, cả nhà ngồi nói chuyện một lúc rồi giải tán. Lê Kiến Mộc về phòng nghỉ ngơi. Một lát sau, khi cô đang định tìm Lê Niên Tây, thì nghe thấy tiếng bước chân trước cửa.

Tiếng bước chân rất nhẹ, lại có tiết tấu rõ ràng.

Cô im lặng chờ một lúc rồi bước tới kéo cửa.

"Anh ba."

Lê Niên Tây khẽ gật đầu:

"Chưa ngủ à?"

"Chưa ạ." – Lê Kiến Mộc đáp, sau đó mời anh ta vào trong phòng.

"Anh ba, anh có chuyện gì đúng không?"

Lê Niên Tây không vòng vo, khoanh tay đứng thẳng, ánh mắt sắc sảo:

"Sáng nay, có người phát hiện một thi thể ở gần con phố chuyên bán đồ cổ. Mà… không chỉ có một người nhìn thấy."

Gần khu phố đồ cổ có mấy khu chung cư cũ kỹ, phần lớn người sinh sống ở đó là người già gốc Bắc Thành. Họ rất coi trọng truyền thống, dù hiện tại thành phố đã cấm đốt pháo hoa và vàng mã, nhưng mỗi dịp lễ Tết, họ vẫn âm thầm làm theo cách xưa—sáng sớm đốt pháo điện tử ngay trước cửa nhà, rồi lén mang giấy tiền ra ngã tư để đốt. Ngã tư phố đồ cổ vốn đã vắng vẻ, lại thành nơi lý tưởng cho việc ấy.

Ngày Tết, chuyện cúng bái truyền thống như vậy, cảnh sát cũng chỉ "mở một mắt, nhắm một mắt", miễn là không xảy ra chuyện gì lớn.

Nhưng năm nay thì khác.

Chưa kịp đốt xong người giấy, một vài người dân đột nhiên phát hiện trước mặt là một đống thi thể đầm đìa máu—có xác không đầu, có xác bị móc nội tạng, thậm chí còn có những mảnh vụn như bị xé rách từ cơ thể người. Cảnh tượng kinh hoàng khiến họ không dám chần chừ mà gọi cảnh sát ngay.

Lê Niên Tây kể lại:

"Lúc ấy những người đó hoảng loạn đến độ báo cảnh sát ngay lập tức. Một người bạn của anh là cảnh sát trực gần đó. Sáng hôm đó, vừa thay ca là nhận được tin báo, cứ tưởng là vụ trọng án gì đó."

Anh dừng một chút, rồi nói tiếp:

"Nhưng khi cậu ấy cùng đồng nghiệp tới nơi thì không hề tìm thấy bất cứ thi thể hay dấu vết nào. Bọn họ đã tìm kiếm cả buổi sáng nhưng vẫn không phát hiện được gì—không có máu, không có vết tích bị kéo lê, cũng không có mảnh thi thể nào còn sót lại."

"Cảnh sát còn hỏi các cửa hàng gần đó để xem camera an ninh, nhưng chỗ thì máy hỏng, chỗ thì góc quay lại không trùng với vị trí các nhân chứng nói. Mà em biết không, tới mười tám người đều miêu tả y hệt nhau. Không thể là ảo giác được."

Lê Kiến Mộc khẽ nheo mắt lại, giọng trầm:

"Vậy cảnh sát nghi ngờ có người đùa dai, giả thi thể rồi đem đi trước lúc trời sáng?"

"Đúng vậy," Lê Niên Tây gật đầu. "Nhưng cậu bạn anh vẫn cảm thấy không ổn. Cậu ấy nghi là có chuyện ma quái ở đó."

Anh cười khẽ:

"Trước kia chẳng ai trong ngành tin mấy chuyện này, nhưng từ sau khi xem mấy lần phát sóng trực tiếp của em, thấy em nói ra nhiều chuyện huyền học chính xác đến rợn người, mà vẫn không bị cấm sóng, họ bắt đầu thay đổi cách nghĩ."

Lê Kiến Mộc im lặng lắng nghe.

Lê Niên Tây lại nói tiếp:

"À, còn một chuyện nữa. Không hiểu sao, mấy hôm nay chợ quỷ ở Bắc Thành đột nhiên rất đông. Người tới xem đông nhất từ trước tới nay. Khách thì toàn người lạ mặt, nhiều người bán còn che kín mặt, không muốn lộ thân phận. Có cả người từ tỉnh khác lặn lội đến."

"Anh muốn em đến đó xem thử có người mất tích không à?"

"Ừm," Lê Niên Tây gật đầu. "Nếu tối nay em có thời gian, anh muốn đi cùng em dạo một vòng."

Đây là người thứ ba mời Lê Kiến Mộc đi chợ quỷ trong ngày hôm đó. Cô hơi gật đầu:

"Được, vậy mấy giờ xuất phát?"

"Bảy ngày Tết chợ mở sớm, 1 giờ là bắt đầu. Chúng ta đi từ lúc 12 rưỡi."

Lê Kiến Mộc hỏi thêm:

"Ngày thường thì sao?"

"Ngày rằm và mùng một, chợ mở từ 3 giờ sáng."

Lê Kiến Mộc mở điện thoại, lướt qua tin nhắn. Cô nhớ lại lời hẹn của Chung Tử Ngưng lúc chiều—3 giờ sáng. Xem ra, Chung Tử Ngưng nhớ nhầm giờ chợ quỷ mở hôm Tết rồi.

Đúng 12 rưỡi, cô theo Lý Muội lên xe. Mỗi người khoác một chiếc ba lô nhỏ.

Xe của Lê Niên Tây rất rộng rãi. Vừa ngồi xuống, Lê Kiến Mộc đã thấy một túi đồ ăn vặt đặt ngay bên cạnh chỗ ngồi. Cô bật cười. Quả là anh ba rất chu đáo.

Chợ quỷ náo nhiệt hơn tưởng tượng của cô rất nhiều.

Vừa đến đầu phố đồ cổ, họ đã thấy dòng người đông đúc chen chúc nhau đi vào…

Dưới ánh đèn mờ vàng, âm thanh ồn ào và huyên náo vang vọng khắp nơi, không khác gì một khu chợ bán thực phẩm hơn là một chợ quỷ thần bí trong lời đồn.

Điện thoại của Lê Kiến Mộc không ngừng rung lên. Là Hoa Cát – người luôn hối thúc, liên tục nhắn tin hỏi cô đã tới đâu, giọng điệu qua từng dòng chữ đều đầy sốt ruột.

Cô tiện tay trả lời một câu đơn giản, rồi nghiêng đầu nói với Lê Niên Tây đang chăm chú tìm chỗ đậu xe:

"Anh ba, bạn em cũng tới, đi cùng luôn."

Lê Niên Tây không mấy để tâm, chỉ nhẹ nhàng đáp:

"Có thể, nhưng nhanh một chút. Giờ người đó đến chưa?"

"Đến rồi ạ."

Ánh mắt Lê Kiến Mộc liếc qua đám đông phía xa, lập tức nhận ra Hoa Cát đang đứng vẫy tay với mình, bên cạnh ông ta còn có một người trung niên lớn tuổi hơn.

Xe vừa đỗ xong, Lê Niên Tây bước xuống, ánh mắt vô thức lướt qua hai người phía trước. Khi thấy rõ họ, anh khẽ nheo mắt nhưng nhanh chóng giấu đi cảm xúc, trở lại vẻ thản nhiên như thường.

Hoa Cát và người đi cùng nhanh chóng tiến lại gần.

"Lê tiểu thư, hai người tới muộn quá đấy. Tôi còn tưởng các cô không đến kịp!" – Hoa Cát thở phào nhẹ nhõm, nụ cười nở rộ. "May quá, còn đúng năm phút nữa là đến giờ vào cửa."

Lê Kiến Mộc thoáng nhíu mày nghi hoặc:

"Đến muộn thì không vào được sao?"

"Ôi trời đất, tôi chưa nói à?" – Hoa Cát như vỗ trán tự trách, "Chợ quỷ vừa đúng giờ mở cửa thì chỉ cho vào, không cho ra. Một giờ mở, sau năm phút là đóng cổng luôn!"

Cô quay sang nhìn anh trai mình, chờ xác nhận.

Lê Niên Tây gật đầu: "Đúng vậy đấy, chợ quỷ xưa nay đều thế."

Hoa Cát lập tức đổi giọng, ánh mắt có phần dè chừng nhìn Lê Niên Tây:

"Vị này là...?"

Lê Kiến Mộc trả lời, giọng mang chút không vui:

"Anh ấy là anh trai tôi. Sau khi nhìn thấy thẻ bài kia, anh ấy bảo không đáng giá 10 vạn, sợ em bị lừa nên đòi đi theo."

Nghe đến đây, sắc mặt của Hoa Cát thay đổi thấy rõ.

Lê Kiến Mộc không nói nhiều, lấy thẻ bài ra khỏi túi, đưa ra trước mặt ông ta:

"Anh tôi bảo thứ này không phải mặc thúy gì hết, chỉ là thủy tinh rẻ tiền. Ông trả lại tiền cho tôi đi!"

Dù chưa biết rõ đầu đuôi câu chuyện, nhưng chỉ cần thấy vẻ mặt em gái, Lê Niên Tây đã nhanh chóng hiểu tình hình. Anh bước lên trước một bước, giọng lạnh lùng vang lên:

"Con người ông cũng thật quá đáng, thứ như thế này mà dám bán cho em gái tôi với giá 10 vạn? Hôm nay, nhất định ông phải cho chúng tôi một lời giải thích rõ ràng!"

Anh sải bước tới gần Hoa Cát, thân hình cao lớn gần 1m9 cùng khí thế áp bách khiến không khí lập tức căng thẳng. Dù đã cố thu liễm, áp lực từ ánh mắt lạnh lùng ấy vẫn khiến Hoa Cát toát mồ hôi.

Ông ta nhấp nháy mắt liên tục, cố gắng lấy lại bình tĩnh:

"Anh... anh à, thật sự không phải như vậy đâu. Tôi là người thành thật, không bao giờ lừa gạt ai cả. Thẻ bài này đúng là không phải mặc thúy, nhưng cũng đáng giá hơn 10 vạn đó, anh nghe tôi nói hết đã."

Lê Niên Tây không nói thêm gì, chỉ khoanh tay đứng nhìn, chờ xem ông ta giải thích như thế nào.

Hoa Cát nuốt nước bọt, nói tiếp:

"Thực ra, thẻ bài này không thể chỉ nhìn chất liệu mà định giá. Đồ cổ mà, giá trị nằm ở ý nghĩa phía sau chứ không chỉ là vẻ ngoài. Tôi từng nói với cô ấy rồi—thứ này là chìa khóa vào chợ quỷ, cô còn nhớ không?"

Lê Kiến Mộc gật đầu: "Có, tôi nhớ rõ."

"Vậy thì đúng rồi!" – Hoa Cát lập tức đắc ý, "Năm nay chợ quỷ đón Tết kỳ lạ lắm, không chỉ cần chìa khóa, mà còn chia thành hai đợt. Nhiều người có chìa khóa chỉ được vào vòng đầu, còn thẻ bài của cô là vé vào cả hai vòng. Vòng hai ấy… đều là bảo vật hiếm thấy!"

Ông ta nói đầy hàm ý, khiến ánh mắt Lê Kiến Mộc và Lê Niên Tây vô thức chạm nhau.

"Chợ quỷ từ khi nào lại chia đợt thế?"

"Chậc chậc," – Hoa Cát nhún vai, "Anh chắc không hay lui tới chợ quỷ Bắc Thành rồi. Tin này lan ra từ đầu tháng, hôm qua bắt đầu áp dụng đấy."

Nhận ra Lê Niên Tây không phải dân chuyên trong giới, Hoa Cát dường như lấy lại tự tin, vênh mặt nói tiếp:

"Mười vạn mà mua được hai vé vào cửa, còn có tôi làm hướng dẫn viên riêng nữa, các cô thấy không xứng đáng sao?"

Lê Kiến Mộc thẳng thừng: "Không xứng đáng."

Hoa Cát nghẹn họng, vẻ mặt như vừa bị đâm một nhát chí mạng. Ông nghiến răng cười khổ:

"Thôi được, lát nữa nếu các cô muốn mua gì, tôi sẽ giúp xem hàng. Tôi không khoe khoang chứ mắt nhìn của tôi không tệ đâu, hàng giả ở chợ quỷ rất nhiều, tôi đây chẳng ngại đắc tội với người trong ngành để giúp các cô. Nếu mua nhiều, tôi còn có thể chém giá, ít nhất tiết kiệm được một hai trăm, được chưa?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play