Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, người giúp việc đã trở lại, nói nhỏ bên tai Hoắc Uyển:

“Là thiếu gia Hoắc Giang bên Hoắc gia, dẫn theo vị hôn thê tới, nói là đến chúc Tết phu nhân.”

Lê Kiến Mộc nhướng mày, liếc nhìn sang Hoắc Uyển. Bà mím môi, sắc mặt trông rõ ràng không được tốt lắm.

Dĩ nhiên bà không thích Hoắc Giang, nhất là khi anh ta lại dẫn người của Chung gia đến nhà mình trong dịp đầu năm. Nhưng người trong nước vẫn giữ thói quen lễ nghĩa — Tết nhất, họ hàng dù không thân thiết mấy thì "đã tới cũng phải tiếp".

Đuổi khách về vào lúc này rõ ràng không hợp tình hợp lý, vì vậy, sau vài giây do dự, Hoắc Uyển đành để người vào.

Chỉ chốc lát sau, Hoắc Giang và Chung Tử Ngưng đã tay xách nách mang bước qua cửa lớn. Vừa thấy mặt người trong nhà, Hoắc Giang lập tức nở nụ cười tươi rói, cất cao giọng:

“Cô ơi, cháu tới chúc Tết cô đây! Năm mới vui vẻ ạ!”

Anh ta đảo mắt một vòng rồi cười nói tiếp: “Ồ, em Mộc Mộc cũng ở nhà à? Không ra ngoài chơi với bạn sao?”

Lê Kiến Mộc chậm rãi đứng dậy, ánh mắt bình thản nhìn gương mặt bóng dầu của Hoắc Giang. Bắc Thành mùa đông gió hanh khô là vậy, thế mà mặt anh ta vẫn cứ bóng lưỡng như bôi một lớp mỡ, không biết là bị mấy người bán mỹ phẩm trục lợi hay là thật sự thích cái kiểu "bóng bẩy" đó.

“Dượng và mấy anh không ở nhà à?” Hoắc Giang lại hỏi.

“Họ ra ngoài tụ tập bạn bè rồi. Còn cháu không ra ngoài chơi sao?” Hoắc Uyển hỏi lại, giọng có phần lãnh đạm.

“Bạn bè thì tụ tập lúc nào chẳng được, chúc Tết cô mới là việc quan trọng nhất chứ ạ.” Hoắc Giang cười hề hề, vừa nói vừa tiến lại gần.

Hoắc Uyển vẫn không nói gì.

Hoắc Giang dường như chẳng để tâm đến thái độ của bà, đưa tay ôm nhẹ Chung Tử Ngưng đứng cạnh rồi nói:

“Cô à, đây là vợ sắp cưới của cháu. Cháu đặc biệt đưa cô ấy tới gặp cô, bọn cháu dự định tháng Năm sẽ kết hôn.”

Chung Tử Ngưng cúi đầu, nhỏ giọng gọi một tiếng “Cô ạ.”

Hoắc Uyển khẽ liếc nhìn cô ta, rồi quay sang hỏi Hoắc Giang: “Cháu nói chuyện này với cha cháu chưa?”

Nụ cười trên mặt Hoắc Giang cứng lại trong khoảnh khắc. Anh ta nhanh chóng kéo tay Hoắc Uyển ngồi xuống sofa, vội vàng giải thích:

“Chuyện sớm muộn cũng phải nói mà cô. Bây giờ người trẻ ai mà chẳng yêu rồi cưới, đâu ai còn kiểu cha mẹ định đoạt nữa. Cháu và Tử Ngưng ở bên nhau cũng lâu rồi, hai đứa thật lòng yêu nhau nên mới tính chuyện cưới xin.”

“Cha cháu thì... đúng là hơi cổ hủ thật. Mấy năm nay ông ấy cũng không quản cháu nhiều nữa mà cô cũng biết đấy...” Anh ta gượng cười, giọng nhỏ dần.

Ai cũng biết mâu thuẫn giữa Lê gia và Chung gia vốn không quá sâu, chỉ là tranh giành trên thương trường. Nhưng Hoắc Chấn, cha của Hoắc Giang, lại luôn tỏ ra gay gắt với người nhà họ Chung. Trong mắt ông, người Chung gia toàn là loại "tâm thuật bất chính".

Biết rõ điều đó, Hoắc Giang vẫn cố chấp muốn ở bên Chung Tử Ngưng. Đối với Hoắc Chấn, hành động này chẳng khác nào vừa cãi lời cha, vừa kết thân với kẻ ông ghét — hai tầng phản nghịch. Không bị mắng cho một trận tơi bời mới là lạ.

Bởi vậy, lần này anh ta đành cầu cứu cô ruột — Hoắc Uyển.

“Lần trước cháu thử nói một câu với cha, ông ấy mắng cháu cả buổi, còn bắt cháu lập tức chia tay Tử Ngưng. Cô thấy không, bây giờ còn có phụ huynh nào như thế không? Cháu và Tử Ngưng yêu nhau nghiêm túc, đang sống rất vui vẻ, ông ấy chỉ vì mấy suy đoán vớ vẩn mà bắt cháu chia tay, không phải là quá vô lý sao?”

“Ở trong quân đội nhiều năm, ông ấy càng ngày càng bảo thủ, cái gì cũng phải nghe theo ý mình, cháu nói không lại ông ấy đâu!” Hoắc Giang vừa càm ràm vừa nhăn nhó, chẳng buồn giữ mồm giữ miệng.

Nghe đến đây, sắc mặt Hoắc Uyển càng lúc càng khó coi. Nhưng khi thấy Chung Tử Ngưng ngồi bên cúi đầu im lặng, trông có vẻ yếu đuối, bà lại không tiện nói thêm gì nữa.

Cuối cùng, bà chỉ thản nhiên nói:

“Tính cha cháu vốn thế, cháu cũng chẳng lạ gì nữa. Dù sao thì ông ấy cũng là cha cháu, mọi điều ông ấy làm đều là nghĩ cho cháu cả. Nếu cháu nghe không lọt tai thì thôi, nhưng cũng đừng nói xấu ông ấy sau lưng như vậy.”

Hoắc Giang nghe thế thì lập tức thu lại vẻ châm chọc, vội vàng cười trừ: “Cháu chỉ nói thế thôi ạ, không có ý gì đâu.”

“Ăn Tết rồi, cháu đã gọi điện cho cha chưa?” Hoắc Uyển hỏi tiếp.

“Gọi rồi ạ, sáng nay gọi rồi.” Hoắc Giang khẽ thở dài, ánh mắt hiện rõ vẻ cô đơn. “Ông ấy nói sẽ không về, cả tháng Giêng này cũng không về. Gọi điện mà cũng bị mắng hơn tiếng đồng hồ. Nếu không phải còn đang làm nhiệm vụ, chắc là ông ấy mắng cháu cả buổi sáng cũng được.”

Lê Kiến Mộc nãy giờ vẫn lặng lẽ nghe, ánh mắt khẽ dao động. Thì ra kỹ năng mắng người của cậu Hoắc lại lợi hại đến vậy...

Lúc này, Chung Tử Ngưng đang ngồi bên cạnh, nhân lúc Hoắc Giang đang mải trò chuyện với Hoắc Uyển, bèn nhẹ nhàng gọi nhỏ:

“Em Mộc Mộc...”

Lê Kiến Mộc quay sang nhìn cô gái đối diện, giọng bình thản:

“Cứ gọi tên tôi là được.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play