Lê Kiến Mộc khẽ gật đầu:

"Đúng vậy. Thế ông định dùng đống lá cây và dây đắng kia để buộc tội tôi sao? Chỉ dựa vào mấy thứ đó mà đòi tôi phải chứng minh mình trong sạch? Ông không cảm thấy quá hoang đường à?"

Bầu không khí xung quanh lập tức căng như dây đàn. Mọi người nhìn nhau, không ai lên tiếng.

Vọng Chân mím môi, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào Lê Kiến Mộc, đang định mở lời thì bỗng có tiếng quát vang lên:

"Với loại người như cô ta mà còn phải nhiều lời làm gì? Giết nhiều người của chúng ta như vậy mà vẫn không chịu nhận tội, tưởng tu vi cao thì ai cũng phải nhẫn nhịn sao? Chúng ta nhiều người thế này, chẳng lẽ lại không trị nổi một mình cô ta? Lê Kiến Mộc, hôm nay là ngày chết của cô!"

Người nọ lao lên như một viên đạn pháo, trực tiếp xông tới trước mặt Lê Kiến Mộc.

Lê Kiến Mộc nheo mắt lại, nhẹ nhàng vung tay một cái. Trong chớp mắt, thân hình đối phương bị đánh văng sang một bên, đập mạnh vào cột đá, máu tươi phun ra miệng.

Chưa kịp phản ứng, liên tiếp mấy bóng người nữa đã cùng lúc xông lên, từng chiêu tung ra đều mang sát khí rõ rệt.

"Lê Kiến Mộc! Trả mạng cho đồ nhi của ta!"

"Tiếp chiêu!"

"Ngươi phải chết!"

Thoạt nhìn thì hỗn loạn, nhưng thực chất là nhiều người cùng phối hợp, công kích từ nhiều hướng cùng lúc.

Lê Kiến Mộc tránh được một đòn, lập tức tung người nhảy lên, vị trí vừa vặn sát bên cạnh Tâm Kính Ngược Dòng.

"Đại sư cẩn thận!"

Tiếng hô của Vân Dật vang lên phía dưới.

Vừa dứt lời, phía sau Lê Kiến Mộc cũng có một bóng người bật lên cao, chính là Vọng Chân.

Mấy người phối hợp rất ăn ý, rõ ràng đã tính toán từ trước, đánh một đòn hiểm hóc nhằm vào lúc Lê Kiến Mộc sơ hở.

Ánh mắt Vọng Chân hiện rõ vẻ phấn khích, dường như đã thấy trước cảnh tượng cô bị đẩy vào Tâm Kính Ngược Dòng.

Thế nhưng, ngay khoảnh khắc lòng bàn tay sắp chạm đến người cô, Lê Kiến Mộc bất ngờ quay đầu lại, trên môi nở một nụ cười kỳ dị.

Cùng lúc đó, hai sợi dây đắng từ trong tay áo cô như sinh vật sống chui ra, quấn chặt lấy thắt lưng Vọng Chân.

Sắc mặt Vọng Chân lập tức thay đổi, thét lớn:

"Thả ta ra!"

Nhưng chưa kịp dứt lời, cả hai người đã cùng nhau ngã vào trong Tâm Kính Ngược Dòng.

"Lê đại sư!"

"Chưởng môn!"

Tiếng hô vang lên bốn phía, nhưng tất cả chỉ còn biết trơ mắt đứng nhìn hai người biến mất bên trong mặt kính.

Ngay sau đó, Tâm Kính Ngược Dòng chớp lên ánh sáng, mặt gương vốn phẳng lặng đột ngột hiện lên một hình ảnh lạ thường.

"Đó là gì vậy?"

"Chẳng lẽ là quá khứ của ai?"

"Là Lê Kiến Mộc đúng không? Quả nhiên cô ta cấu kết với tà ám!"

Trong gương hiện ra cảnh tượng âm u đầy sấm chớp. Giữa núi rừng, một thanh niên đứng sừng sững, xung quanh là tà vật lan tràn. Vô số vong hồn và tà ám bao quanh hắn, khí tức tà dị phủ khắp toàn thân.

Người thanh niên mặc trường bào, mái tóc dựng ngược, đứng trong cơn mưa tầm tã. Khoảng cách quá xa khiến nhất thời không phân biệt được là nam hay nữ.

Một vài Huyền Sư cảm thấy có điều bất thường, lập tức vận lực công kích Tâm Kính Ngược Dòng.

Thế nhưng quanh Tâm Kính là một tầng ánh sáng vàng vờn quanh, tất cả công kích dường như rơi vào khoảng không, không tạo được chút ảnh hưởng nào. Thậm chí, càng công kích, ánh sáng của Tâm Kính càng rực rỡ!

"Chuyện gì đang xảy ra thế?"

"Chẳng lẽ Tâm Kính này hấp thu linh khí? Càng đánh càng mạnh?"

Một người khác thử lại lần nữa, kết quả không thay đổi, nhưng lần này hình ảnh trong kính càng rõ ràng hơn.

Đến mức mọi người có thể nhìn rõ gương mặt của người trong cảnh tượng ấy.

Dù năm tháng đã trôi qua, nhưng chỉ cần nhìn một lần là nhận ra ngay — người thanh niên kia chính là Vọng Chân khi còn trẻ!

Trong hình ảnh, hắn giơ tay kết một thủ ấn kỳ lạ, ánh mắt kiên định, giọng nói vang vọng:

"Con lấy linh hồn thề, sống chết nguyện trung thành với Lão Tổ. Dùng tính mạng người Cổ gia làm vật tế, đổi lấy đại nghiệp của Lão Tổ thành công!"

Vừa dứt lời, giữa hư không lập tức vang lên những tiếng sấm rền.

Ngay sau đó, vô số tia chớp biến thành đàn điểu thú vong linh gào thét đánh về phía hắn.

Người thanh niên mím môi, khóe miệng khẽ nhếch, nở nụ cười khinh thường. Quanh thân hắn khí đen cuồn cuộn, nhanh chóng nuốt trọn những vong linh đó.

Gió càng lúc càng lớn, sấm chớp càng dữ dội, số lượng điểu thú ngày càng tăng. Trong tiếng khóc gào vang vọng, uy lực của người thanh niên cũng trở nên ngày càng đáng sợ.

Một giọng nói thảng thốt vang lên từ đám đông:

"Đây... đây là loại sức mạnh gì vậy?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play