“Trên lầu có người mất tích, hay là báo cảnh sát đi. Dù biết có thể vô ích, nhưng lỡ gặp phải mấy thứ quỷ quái gì đó thì sao?”

“Buồn cười chết mất! Nói nghe kỳ bí như phim vậy, bộ tụi bây từng thấy ma rồi chắc?”

Nhờ vụ phát sóng trực tiếp lần trước, Lê Kiến Mộc bất ngờ nổi tiếng, hiện tại độ hot chẳng kém gì minh tinh. Vừa có người nói nhìn thấy cô, cư dân mạng lập tức nhao nhao suy đoán, tưởng tượng đủ kiểu.

Lúc ấy, Lê Kiến Mộc cũng nhận ra có chuyện bất thường. Cô lập tức gọi cho cảnh sát.

Bên phía cục cảnh sát Hải Thành phản ứng rất nhanh. Khi tàu cập bến, cảnh sát đã chờ sẵn. Thái độ của họ với Lê Kiến Mộc vô cùng lễ phép, có vẻ như đã biết rõ thân phận của cô.

Cô được lấy lời khai đầu tiên. Mặc dù những gì cô kể nghe có phần ly kỳ, thậm chí khó tin, nhưng cảnh sát vẫn nghiêm túc ghi chép lại đầy đủ.

Sau đó, họ mới lần lượt lấy lời khai của những nữ sinh và mấy nghệ sĩ trẻ đi cùng.

Đám nghệ sĩ dễ xử lý hơn, chỉ bị dọa sợ, nên ai nấy đều kể lại sự việc một cách thành thật. Còn nhóm nữ sinh kia thì rõ ràng đã bị lừa lên thuyền. Tần Diệp nhanh chóng bị giữ lại để điều tra, cảnh sát đồng thời phát lệnh truy tìm tung tích Chu Bác Trầm.

Những việc sau đó, Lê Kiến Mộc không tiếp tục can thiệp nữa. Cô vội vã trở về trường.

Khi về đến nơi, tiết học buổi sáng đã kết thúc. Cô hấp tấp mở cửa phòng ký túc xá, vừa bước vào đã nghe Trương Văn Tĩnh nói như than:

“Nói cho cậu một tin không vui này, sáng nay cô giáo tiếng Anh đáng yêu của chúng ta nhờ mình chuyển lời: nếu lần sau cậu lại cúp tiết, cuối kỳ cô ấy sẽ cho cậu rớt môn. Cho nên bạn học Tiểu Lê à, lần này là dịu dàng cuối cùng rồi đó, liệu mà quý trọng.”

Lê Kiến Mộc xấu hổ đưa tay gãi mũi, nhỏ giọng nói: “Biết rồi mà…”

Thật ra cô cũng không ngờ chuyện kéo dài tới mức về trễ vậy. Mà rốt cuộc vẫn chưa bắt được Chu Bác Trầm, đúng là rầu rĩ.

Vừa ngồi xuống, cô liền cảm thấy có gì đó lạ lạ. Quay đầu nhìn về phía giường của Lê Thanh Thanh, cô phát hiện đối phương đang chăm chú thoa kem dưỡng, hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của cô.

Cảnh tượng này rất khác thường. Bình thường tiểu thư kia nói không ngừng nghỉ, giờ yên lặng như vậy ngược lại khiến người ta không quen.

Lê Kiến Mộc chủ động hỏi: “Trang điểm kỹ thế này, tính đi đâu à?”

Lê Thanh Thanh không đáp, chỉ lạnh lùng quay lưng, tiếp tục trang điểm như thể cô không hề tồn tại.

Lê Kiến Mộc dù có ngốc cũng biết là cô bé này đang giận. Cô nghi hoặc hỏi: “Em sao thế?”

Lê Thanh Thanh bực dọc đặt hộp mỹ phẩm xuống, cầm túi xách lên, giọng điệu đầy châm chọc:

“Lê đại sư đúng là giỏi thật, âm nhạc cũng hay ghê, có điều... những chuyện đã hứa thì lại quên sạch nhỉ?”

“Hừ, nói mà không giữ lời, cẩn thận thành đồ con rùa đó! Mà nếu chị có là con rùa thì cũng là con rùa xấu xí nhất!”

“Chuyện đã hứa?” Lê Kiến Mộc hơi sững lại, ánh mắt lóe sáng, dường như nhớ ra điều gì đó.

À, hôm qua cô từng hứa với Lê Thanh Thanh là sẽ không đến cái nơi gọi là "hố thanh thủy đại âm".

Nhưng đó là hứa cho hôm qua mà? Cô đâu có nói hôm nay không đi đâu. Lúc cô rời đi, chắc đã qua 12 giờ rồi thì phải?

Lê Thanh Thanh đứng chờ được vài giây, thấy đối phương chẳng có dấu hiệu mở miệng dỗ dành gì hết, cuối cùng không nhịn được nữa, quay lại trừng mắt hỏi:

“Này! Chị không định giải thích gì với em sao?”

“Giải thích cái gì cơ?” Lê Kiến Mộc ngơ ngác nhìn cô, trong mắt còn mang theo chút vô tội, như thể thật sự không biết mình đã làm gì sai.

Lê Thanh Thanh tức muốn nổ phổi, chống eo hét:

“Hôm qua chị nói là sẽ không đi tới hố thanh thủy đại âm gì đó, vậy mà rốt cuộc lại xuất hiện ở Hải Thành?! Đừng có nói là chị không đi nhé!”

Lê Kiến Mộc khẽ nhướng mày, hỏi lại:

“Sao em biết hôm qua chị nói là hố thanh thủy đại âm? Sao em biết cái hố đó nằm ở Hải Thành?”

Lê Thanh Thanh lập tức há hốc miệng, vẻ mặt giống như bị ai đó điểm huyệt, hoàn toàn không nói nên lời.

Lê Kiến Mộc vẫn bình tĩnh nhìn cô, như đang chờ một lời giải thích hợp lý.

Lê Thanh Thanh chớp chớp mắt, ra sức vắt óc nghĩ cớ nhưng cuối cùng cũng không tìm ra được gì thuyết phục.

Bất đắc dĩ, cô gượng gạo nói:

“Chị… chị nói mà! Hôm qua chị lỡ miệng nói ra, trí nhớ của em tốt, vậy không được à?”

Lê Kiến Mộc cười nhạt, nhẹ nhàng đáp:

“Trùng hợp ghê ha, trí nhớ của chị cũng tốt lắm. Chị chắc chắn mình chưa từng nói. Không tin em hỏi mấy người kia thử xem.”

Lê Thanh Thanh rõ ràng chột dạ, cầm túi nói như phủi tay:

“Thôi được rồi, chị đúng là vịt chết còn cứng mỏ! Tự chị nói ra còn không chịu nhận. Kệ đi, đó là việc của chị, chị thích mạo hiểm thì cứ đi. Em mặc kệ nữa, hừ!”

Sau khi dứt lời, cô gái lập tức xoay người chạy nhanh ra khỏi cửa.

"Ký chủ, cô nhìn đi, toàn tâm toàn ý đối xử tốt với cô ta, kết quả thì sao? Người ta chẳng những không để tâm đến lời cô nói, còn đẩy cô ra ngoài. Cái gọi là chị em tốt cũng chỉ là vỏ ngoài thôi, bên trong thì tâm địa khó lường. Không chừng cô ta còn đang nghĩ cách đối phó cô nữa ấy chứ! Lần sau cô tuyệt đối đừng mềm lòng."

"Nhưng mà... nói đi cũng phải nói lại, bản lĩnh của cô ta đúng là đáng nể thật. Có thể sống sót rời khỏi cái hố thanh thủy đại âm kia, chuyện này không phải ai cũng làm được. Ký chủ, tạm thời vẫn nên tránh đối đầu trực diện với cô ta thì hơn."

"Còn nữa, công pháp ta từng nói đã có manh mối rồi. Thêm vài ngày nữa là có thể lấy được. Những công pháp ấy đều là nội môn chính tông của phái Huyền Môn. Đợi cô học xong, đừng nói là một Lê Kiến Mộc, cho dù có mười người như cô ta cũng không đánh lại nổi cô. Đến lúc đó, cô chính là vô địch thiên hạ!"

"Im đi!" – Lê Thanh Thanh cau mày, khó chịu quát một tiếng. Ngay sau đó, âm thanh trong đầu cô cũng im bặt.

Lúc này, ánh mắt Lê Kiến Mộc dường như hơi trầm xuống, những lời của Lê Thanh Thanh, cô đều ghi nhớ trong lòng.

...

Chu Bác Trầm mất tích.

Sau khi Tần Diệp bị áp giải về cục cảnh sát Hải Thành, lập tức không còn bất kỳ tin tức nào về Chu Bác Trầm.

Nghe nói cảnh sát đã thẩm vấn nhiều lần, nhưng Tần Diệp vẫn luôn lặp lại một câu: "Tôi không biết Chu Bác Trầm đang ở đâu."

Hai nơi là Bắc Thành và Hải Thành đã lập tổ điều tra chung, nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của anh ta.

Tuy chính phủ không đưa ra bất kỳ tuyên bố nào, nhưng trên mạng đã lan truyền vô số lời đồn đoán, thật giả lẫn lộn. Giới giải trí và các từ khóa tìm kiếm hot bị khuấy đảo suốt mấy ngày liền.

Lê Kiến Mộc cũng muốn tranh thủ cơ hội đến Đại Tây Bắc một chuyến, tìm xem có manh mối nào về các điểm trú ẩn khác của Pháp Nhất Môn. Nhưng tạm thời cô vẫn chưa đi được.

Thứ nhất, ba chữ "Đại Tây Bắc" bao trùm phạm vi quá lớn. Dù cô có thể bay thì cũng khó lòng tìm ra mục tiêu trong vòng hai ba ngày.

Thứ hai, cô vẫn còn tò mò – cái gốc cây già kia làm thế nào lại tìm ra được bí tịch thuật pháp của Huyền Môn cho Lê Thanh Thanh?

Thứ ba, kỳ thi cuối kỳ sắp đến gần. Cô không dám trốn học.

Một đại sư huyền học mà trượt môn, nghĩ thôi cũng thấy mất mặt không chịu được.

Lê đại sư vẫn cần giữ chút sĩ diện cho bản thân.

Hằng ngày, cô vùi đầu vào việc học, bài vở chồng chất khiến thời gian rảnh rỗi trở nên cực kỳ ít ỏi.

Lê Thanh Thanh cũng theo cô đến thư viện học bài. Cộng thêm vài người bạn cùng phòng, năm người gần như ngày nào cũng ngâm mình trong thư viện từ sáng đến tối.

Giữa trưa, cả nhóm vừa ăn cơm xong liền quay lại thư viện. Trịnh Linh nhíu mày:

"Khăn giấy của mình đâu mất rồi?"

"Còn nhớ rõ sáng sớm mình vừa để một túi trên bàn mà? Ai lại thiếu đạo đức như vậy, lấy hai ba tờ thì thôi, đây lại lấy sạch trơn luôn!"

Lê Thanh Thanh cũng tức giận không kém:

"Hay thật đấy! Sữa chua của mình cũng không thấy đâu. Đúng là tham ăn quá mức rồi!"

Trương Văn Tĩnh nhìn quanh, hỏi mấy người còn lại:

"Các cậu có mất gì không?"

Lê Kiến Mộc và Cát Tân Nguyệt đồng loạt lắc đầu.

Ở đại học, đồ giá trị như laptop có thể yên tâm để đó, nhưng khăn giấy hay đồ ăn vặt thì đúng là... chẳng thể giữ nổi. Ngoài ra còn có...

"A... cái này..." – Cát Tân Nguyệt bất ngờ lên tiếng, có phần xấu hổ chỉ vào quyển sách của mình – "Bài tập của mình bị người ta làm hộ rồi."

Cả nhóm ngơ ngác trong giây lát rồi im bặt, không biết nói gì hơn.

"Ôi trời đất ơi, thư viện này chẳng lẽ không có camera sao? Ai gan to đến mức dám làm mấy chuyện thế này chứ? Tiểu Lê, hay là cậu bấm tay tính thử xem? Không lẽ có ma thật?"

Lê Kiến Mộc cũng thật sự bấm tay tính toán một lúc, sau đó bình tĩnh lắc đầu:

"Không phải ma, là người làm. Nhưng người đó hiện tại đã không còn ở đây nữa."

"Thôi quên đi, nghĩ đến lại tức!"

Cả nhóm lải nhải thêm vài câu rồi đành gạt chuyện sang một bên để tiếp tục học hành.

Đúng lúc này, Lê Thanh Thanh vừa móc một viên kẹo từ túi ra chuẩn bị bỏ vào miệng, thì hệ thống lại lên tiếng:

"Ký chủ, công pháp huyền học mà cô muốn đã tới rồi. Nhưng cần cô đích thân đến một chỗ để lấy. Nhiệm vụ lần này có thể hơi rắc rối."

Lê Thanh Thanh liếc nhanh về phía Lê Kiến Mộc và mấy người còn lại, rồi lập tức đứng dậy, cười nhẹ nói:

"Không ăn sữa chua là thấy thiếu thiếu, mình đi mua ít đồ ăn vặt, các cậu có muốn gì không?"

"Đừng mua mấy món phát ra âm thanh to quá, ăn trong thư viện là không được đâu đó!"

"Mình biết rồi, yên tâm."

Nói xong, Lê Thanh Thanh nhanh chóng rời khỏi thư viện.

...

Phía sau thư viện là một hồ nước nhân tạo nho nhỏ. Dù là giữa trưa, thời tiết không hẳn nóng nhưng gió thổi qua vẫn có chút se lạnh, nơi này lại vắng vẻ, chẳng mấy ai lui tới.

Lê Thanh Thanh ngồi xổm trên bãi cỏ, cúi đầu nghịch vài chiếc lá rơi, giọng thấp nhẹ đầy bất mãn:

"Ngươi nói nghe thử xem là chuyện gì? Lúc trước thề thốt trung thành các kiểu, giờ lại đòi nhiệm vụ này nọ? Rốt cuộc là nhiệm vụ gì, có khó lắm không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play