Bắt được một vị đại lão, còn hiểu sâu về huyền tu, làm sao có thể dễ dàng buông tay? Với những người như Lê Kiến Mộc, chỉ cần tiện miệng chỉ dẫn vài câu cũng đủ để người khác nghiền ngẫm cả đời.

Vô Đạo tuổi lớn, đã khó tiếp thu nhiều điều mới, nhưng Chu Tiền Tiền thì còn trẻ, còn có thể học thêm.

Những huyền sư khác thì làm bộ không quan tâm, nhưng thực tế ai nấy đều ngầm chú ý đến động thái của Chu Tiền Tiền.

Một lúc sau, Chu Tiền Tiền vui vẻ thông báo:

"Có tin nhắn rồi! Lê đại sư nói dạo này bận việc, chưa thể tham thảo ngay được, nhưng mấy ngày nữa thì ổn. Nếu có việc gì, cố gắng liên hệ vào cuối tuần."

Mọi người sững lại, liếc nhìn nhau:

“Vì sao phải cuối tuần?”

Vô Đạo bỗng vỗ trán:

“Đúng rồi, hình như Lê đại sư vẫn còn là sinh viên!”

Quả đúng là như vậy. Lê Kiến Mộc vẫn đang là sinh viên đại học.

Không thoát khỏi vòng xoáy của bài vở, học hành.

Cuối tuần qua đi, lại là thứ Hai. Mưa nhỏ rơi lộp độp bên ngoài cửa sổ giảng đường, tiết học buổi sáng dài lê thê khiến người ta chỉ muốn gục xuống bàn mà ngủ.

Những sinh viên khác còn có thể lén nghịch điện thoại hay ngủ gật, nhưng Lê Kiến Mộc thì không thể.

Là người có tiếng trong lớp, lại thêm vốn tiếng Anh không được khá, nên tiết học này cô buộc phải ngồi nghiêm chỉnh, gắng làm một học trò gương mẫu.

Cuối cùng, buổi học sáng cũng kết thúc.

Dưới cơn mưa lất phất, mấy người trong phòng 302 lười biếng chẳng muốn lội ra căn tin, thế là quyết định gọi cơm về phòng ăn cho ấm áp.

Bốn người quây quần bên bàn, vừa ăn vừa bàn bạc chuyện tối nay.

"Hôm nay là sinh nhật thầy hướng dẫn của chúng ta, mọi người tính hát mừng sinh nhật rồi mua một cái bánh kem nhỏ tặng thầy. Tối nay ai cũng rảnh chứ?" – Trương Văn Tĩnh vừa nói vừa đưa mắt nhìn về phía Lê Kiến Mộc đầu tiên.

Lê Kiến Mộc nuốt miếng cơm trong miệng, khẽ liếc nhìn Lê Thanh Thanh trước khi nhẹ giọng đáp:

"Mình thật sự có chút việc, sáu giờ chiều phải đi rồi."

"Có khách nữa à? Lần này là đoán mệnh hay đụng phải ma?" – Cả đám lập tức sáng mắt, đầy tò mò.

Lê Kiến Mộc lắc đầu, cười cười:

"Không phải, lần này là tra một việc."

"Tra cái gì vậy? Kể đi, bọn mình không nói ra ngoài đâu." – Một bạn khác háo hức hỏi.

Thấy vẻ mặt ai nấy đều tò mò rõ rệt, Lê Kiến Mộc đành thản nhiên nói:

"Là về một nơi có âm khí rất nặng, gọi là Hố Thanh Thủy Đại Âm. Trong đó có nuôi một loài cóc đặc biệt – thiềm thừ u minh. Mấy con cóc này không chỉ hung tợn mà còn biết bám vào người, gặm linh hồn người ta, rất tà tính. Mình muốn tìm xem nơi nuôi ra chúng rốt cuộc là ở đâu."

Trong đầu Lê Thanh Thanh, giọng hệ thống vang lên đầy phấn khích:

"[A, Hố Thanh Thủy Đại Âm? Dũng cảm thật đấy. Âm khí nơi đó cực kỳ nặng, Huyền Sư bình thường bước vào cũng có thể bị lột sạch một tầng da, cô ta nghĩ mình là ai, thần chắc?]"

"[Ký chủ à, may mắn của cô đang đến! Lê Kiến Mộc tự đi tìm đường chết, cô căn bản không cần làm gì cả. Cứ ngồi chờ mà hưởng lợi thôi!]"

Lê Thanh Thanh cau mày, mắt nhìn chăm chăm Lê Kiến Mộc, rồi đứng dậy lấy cớ lấy đồ trên bàn mình, khẽ hỏi:

"Nguy hiểm đến vậy sao?"

"[Nguy hiểm ư? Cô nghĩ xem vì sao gọi là hố 'âm'? Nơi đó từng chết trên vạn người, bị phong ấn ở đó – máu thịt, oán khí, quỷ hồn... tất cả hợp lại tạo thành một vùng đất âm khí đậm đặc như địa phủ. Thiềm thừ u minh được nuôi dưỡng từ nơi ấy, có thể hút cạn linh hồn. Ngoài hố còn có ba đại trận pháp canh giữ, cô ta bước vào là thịt nát xương tan!]"

Bàn tay Lê Thanh Thanh bất giác siết chặt. Cô quay đầu, nghiêm túc nhìn Lê Kiến Mộc, nói rõ từng chữ:

"Lê Kiến Mộc, chị không được đi!"

"[Ký chủ, cô làm gì vậy? Cô điên rồi sao? Đây là cơ hội tuyệt nhất của chúng ta mà!]"

Lê Thanh Thanh phớt lờ hệ thống đang la hét trong đầu, thành khẩn nói:

"Chị à, tính hiếu kỳ có thể giết người đấy. Nhỡ đâu nguy hiểm thật thì sao? Chị đừng đi được không?"

Lê Kiến Mộc không trả lời ngay.

Lê Thanh Thanh vội vàng nói tiếp:

"Hơn nữa thầy hướng dẫn rất tốt với tụi mình. Hôm nay sinh nhật thầy, mọi người đều có mặt mà chị lại vắng thì không hay chút nào. Phải không?"

Trương Văn Tĩnh cũng gật đầu theo:

"Đúng đấy Tiểu Lê, nếu chưa gấp lắm thì để lần sau đi cũng được mà."

Lê Kiến Mộc nhìn hai người bạn, mỉm cười nhẹ nhàng:

"Được, vậy để lần sau đi."

Lê Thanh Thanh khẽ thở phào một hơi.

Ngăn được lần này đã là tốt lắm rồi.

Nhưng rồi cô lại thấy bất an.

Cô biết hệ thống kia là thứ không đáng tin, luôn dụ dỗ cô đi theo con đường bất nhân. Nhưng giờ nó vẫn luôn ở bên cô — làm thế nào để nhắc nhở Lê Kiến Mộc? Làm thế nào để nói cho chị ấy biết mà không khiến chị nghi ngờ?

Lê Thanh Thanh vốn định từ từ suy tính, vì hệ thống này... thật sự cũng không quá thông minh, thường xuyên phạm lỗi.

Nhưng lần này thì khác. Hố âm kia thật sự quá đáng sợ. Thiềm thừ u minh lại còn có thể so sánh với quỷ vật địa phủ?

Làm sao bây giờ? Làm sao mới phải?

Trong lòng cô rối như tơ vò, sốt ruột tìm cách.

Hệ thống trong đầu vẫn không ngừng rít lên, mắng cô yếu mềm, nói cô đang phá hoại kế hoạch.

Đợi đến khi mọi người ăn xong, Lê Thanh Thanh lén lút tránh ánh mắt của cả phòng, nghiêng đầu nhỏ giọng nói:

"Ngươi im đi. Hiện giờ chị ấy đối xử với ta rất tốt, ta không muốn chị ấy chết. Mấy lời ngươi nói cũng chưa chắc sẽ xảy ra, tại sao ta phải ra tay với người tốt với mình? Ngươi nói xem, ngươi rốt cuộc là hệ thống kiểu gì đấy? Chắc chắn không phải là thứ tốt đẹp gì rồi!"

Hệ thống im lặng đến mức như nghẹn họng. Một lúc lâu sau, nó mới khẽ lên tiếng, giọng điệu đầy ấm ức:

"[Ký chủ, bất kể đúng sai thế nào, tôi cũng chỉ phục vụ cô. Tôi làm tất cả... cũng chỉ vì muốn tốt cho cô thôi.]"

Lê Thanh Thanh nhướng mày, cười lạnh:

"Tốt cho ta? Vậy thì nghiêm túc đi tìm công pháp giúp ta tu luyện. Ta sẽ chăm chỉ học hành, nâng cao tu vi, từng bước đuổi kịp rồi vượt qua Lê Kiến Mộc. Khi ta thật sự mạnh hơn chị ấy, ta sẽ đường đường chính chính đứng trước mặt chị ấy, chứ không phải mong chị ấy chết sớm để ta thắng bằng cách hèn hạ. Hiểu chưa?"

Hệ thống giận đến mức suýt nổ tung.

Cái cô Lê Thanh Thanh này đúng là cứng đầu! Sớm biết vậy, nó đã chẳng thèm bịa chuyện quá khứ làm gì cho mất công, cứ thẳng thừng đe dọa có lẽ còn dễ đạt mục đích hơn.

Nhưng giờ thì đã lỡ rồi, chỉ đành nghiến răng nuốt giận:

"[Tôi biết rồi.]"

Lê Thanh Thanh nhướng mắt, ánh nhìn lóe lên một tia sắc bén.

Một câu "Tôi biết rồi" mà nghe như nghiến răng nghiến lợi. Hừ, hệ thống này đúng là điều khiển cảm xúc tệ đến tội.

Dù Lê Kiến Mộc đã đồng ý rằng tối nay sẽ không rời đi, nhưng Lê Thanh Thanh vẫn không yên tâm. Cô cứ có cảm giác Lê Kiến Mộc sẽ lén lút bỏ đi lúc không ai hay.

Tối đó, lớp tổ chức sinh nhật cho thầy hướng dẫn. Cả phòng học tràn ngập tiếng nhạc, tiếng cười, ai cũng hào hứng ca hát nhảy múa. Chỉ có Lê Thanh Thanh là không chịu rời khỏi bên cạnh Lê Kiến Mộc, nắm chặt lấy tay cô, nhất quyết không buông.

Cho đến khi bữa tiệc kết thúc, mọi người cùng phòng đã trở về ký túc, đèn cũng đã tắt, Lê Thanh Thanh vẫn cố gắng mở to mắt, không dám lơi là cảnh giác.

Cô cố chống lại cơn buồn ngủ, quyết tâm không để Lê Kiến Mộc rời đi trong đêm.

Nhưng cuối cùng, cô vẫn không thể cưỡng lại cơn mệt mỏi và chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Lúc Lê Kiến Mộc đứng dậy rời giường, hệ thống trong đầu Lê Thanh Thanh như bừng tỉnh, giọng nói đầy phấn khích nhưng vẫn cố nén lại để không đánh thức cô:

"[Đi đi! Muốn tìm đường chết thì cứ đi! Mau đến Hải Thành đi, Bát Phương Chư Sát Trận, Tỏa Quỷ Đại Trận đang chờ cô! Cố lên nhé, nhất định phải trở thành phân bón cho thiềm thừ U Minh đấy!]"

Sắc mặt Lê Kiến Mộc trở nên lạnh lẽo, rồi không nói một lời, lặng lẽ rời khỏi ký túc xá như hệ thống mong muốn.

Hải Thành – một thành phố ven biển sầm uất, dựa vào vận chuyển đường thủy và tài chính mà phát triển vượt bậc, trở thành một trong những đô thị lớn nhất cả nước.

Tuy rộng lớn là thế, nhưng địa điểm mà Lê Kiến Mộc hẹn gặp Bách Phong lại nằm gần bờ biển, nơi đông đúc du khách và nổi tiếng là địa điểm check-in hàng đầu.

Trời về khuya, ánh đèn bên bờ biển vẫn rực rỡ như ban ngày. Người đi lại tấp nập, từng cơn gió biển mang theo vị mặn nhè nhẹ thổi tới.

Lê Kiến Mộc đứng một mình bên lan can, im lặng chờ đợi.

Bỗng có một giọng nói vui vẻ vang lên:

"Chị gái ơi, có thể chụp giúp bọn em một tấm hình được không?"

Một cô nữ sinh tiến đến gần, phía sau là một nam sinh trông có vẻ là bạn trai cô ta. Cả hai đang cười tươi, tay cầm máy ảnh đưa ra trước mặt Lê Kiến Mộc.

Cô liếc nhìn một cái rồi gật đầu, nhận lấy máy ảnh.

"Chị ơi, tụi em muốn chụp với chiếc du thuyền đằng sau làm nền, được không? Làm ơn nhé, làm ơn làm phước luôn đó!" – Nữ sinh năn nỉ, giọng ngọt như đường.

"Được thôi." – Lê Kiến Mộc đáp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play