Đôi mắt phượng sâu thẳm như giếng cổ lộ ra vẻ hiểu ra và cười nhạo, Bách Lý Hồng Trang lúc này mới minh bạch.
Nguyên lai Lăng Giai Hân cũng là người của Đái Vân Dương, chẳng trách vừa thấy đến mình liền toát ra địch ý sâu sắc như vậy.
Nàng vào Thương Lan học viện đã nửa tháng, Đái Vân Dương bản thân chưa từng thấy, chó săn của Đái Vân Dương thì hết con này đến con khác.
“Cái tên Đái Vân Dương này thật đúng là âm hồn bất tán mà!” Tiểu Hắc vẻ mặt ghét bỏ, “Có bản lĩnh thì tự mình ra mặt, cứ tìm mấy tên vô dụng ra làm gì!”
“Khả năng Đái Vân Dương chính là thích cái cảm giác nghìn người hô vạn người gọi sai khiến.” Tiểu Bạch cọ cọ cái cằm mượt mà, suy tư nói.
Nghe Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nói chuyện với nhau, khóe miệng Bách Lý Hồng Trang khẽ nhếch lên ý cười.
“Nguyên lai, lại là một con chó của Đái Vân Dương.” Ánh mắt Bách Lý Hồng Trang sắc bén, giọng điệu châm chọc, “Đái Vân Dương muốn tìm chuyện thì tự mình đến đây, ta không có thời gian rảnh đối phó với a miêu a cẩu đâu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT